Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1440



Chương 1440:

 

Tưởng San cũng thành lập thương hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng của riêng mình nhưng bà không lắn sân ra thị trường mà chỉ lặng lẽ tập trung tạo dựng phong cách riêng.

 

Tưởng Hân Vy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với quân tây và quần short giản dị, phong cách trong sáng của một sinh viên đại học khiến cô vừa mới bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của người khác.

 

“Tưởng tiểu thư, bà chủ của chúng tôi đang đợi cô.” Người phục vụ lập tức bước tới, nhiệt tình chào hỏi.

 

“Mọi người gọi em là Hân Vy là được.” Tưởng Hân Vy là một cô gái rất khiêm tốn, cô có đam mê mãnh liệt với thiết kế, ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang cao cấp.

 

Thế nhưng, sinh viên thiết ké tốt nghiệp từ các trường viện đào tạo nhà thiết kế rất nhiều, mà chỉ một số ít có thể thực sự thực hiện được ước mơ này.

 

Tưởng Hân Vy được dẫn đến một văn phòng trên tầng 3.

 

Nữ nhân viên gõ cửa và đẩy cửa ra, chỉ thấy một người phụ nữ trang nhã đeo kính vàng đang cúi xuống ngắm nhìn tắm vải có hoa văn tinh xảo trên mặt bàn.

 

Đây là lần đầu tiên Tưởng Hân Vy gặp người cô họ này, vì sau khi sinh ra ở nước ngoài cô rất hiếm khi về nước. Mà khi còn rất nhỏ, cô nghe người ta nói rằng người cô họ này rất có năng lực, luôn hoạt động trong lĩnh vực thời trang ở nước ngoài, thế nên, trong nhiều năm bà ấy cũng không về nước mà đi khắp nơi, vì vậy kể từ khi cô sinh ra Tưởng Hân Vy chưa từng gặp mặt người cô họ này, nhưng thành tựu của bà trong giới thời trang lại vang dội như sắm bên tai.

 

Tưởng San thấy cô gái ngoài cửa đang ngượng ngùng quan sát mình, bà lập tức mỉm cười đi tới, gọi cô: “Cháu là Hân Vy đúng không? Mau vào đây, cô đang đợi cháu đây!”

 

“Cô họ!” Tưởng Hân Vy ngay lập tức bước vào, lịch sự gọi bà. Bởi vì Tưởng San không có con cái nên đối với con cháu trong nhà rất tốt, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn bà vẫn chưa gặp qua, điều này làm cho bà có chút tiếc nuối, đây là cháu gái của cậu bà, xét về bối phận thì cũng là họ hàng gần rồi.

 

“Cháu cứ gọi là cô đi! Không cần xem cô là người ngoài, ba của cháu và cô còn là anh em cùng nhau lớn lên từ bé ấy chứ!” Tưởng San nhìn đứa cháu gái nhỏ này, cô quả nhiên thừa hưởng khuôn mặt hình trứng ngỗng đặc biệt của nhà họ Tưởng, đôi mắt long lanh ngắn nước, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích.

 

“Cô.” Trước khi Tưởng Hân Vy đến, cô đã nghe ba mẹ cô nói rằng người cô này rất tốt bụng, bây giờ xem ra, dường như sự căng thẳng trước khi đến của cô đã dần biến mát.

 

“Nào! Để cô xem nào, đúng là con gái qua 18 tuổi thay đổi lớn thật đấy ! Cô đã nhìn thấy cháu trong bức ảnh lần trước! Trông cháu cỡ sáu bảy tuổi, được bố cháu ôm trong lòng chụp một ảnh chân dung gia đình. Cháu lúc đó với bây giờ vẫn xinh đẹp như vậy.”

 

Ánh mắt Tưởng San đây trìu mến.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi mỉm cười, đỏ mặt xấu hồ.

 

Người nhân viên bên cạnh không khỏi nhìn cô đầy ghen tị, xem ra đây lại sẽ là một ngôi sao mới trong ngành thời trang trong tương lai đây! Có bà chủ dẫn dắt, tiền đồ trong tương lai của cô gái này không thể lường trước.

 

“Nào, cô mới nhập được loại vải này, cháu xem xem có đẹp không?” Tưởng San nắm tay cô đi tới bên cạnh tấm vải bà vừa lấy tới, hoa văn và màu sắc đều là mẫu thiết kế mới nhất của bà, độc nhất vô nhị,.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi trầm trồ khen ngợi: “Thật đẹp, nếu dùng vải này để may sườn xám, nhất định sẽ rất đẹp.”

 

Tưởng San nghe cô nói vậy cũng rất vui, bà là một bậc thầy về thiết kế sườn xám, đây là sản phẩm mới mà bà đã chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, nó chắc chắn sẽ khiến mọi người trong ngành thời trang trong tương lai sáng mắt.

 

“Đây là họa tiết hoa sen, nhưng nó không giống hoa sen nước thông thường, giống như hoa sen tuyết trên dãy núi Thiên Sơn. Màu trắng tinh khiết, kiêu hãnh, cảm giác rất linh thiêng.” Tưởng Hân Vy nói lên ý kiến của mình.

 

Tưởng San ở bên lập tức vui mừng nói: “Cháu thật là có con mắt tinh tường, nhìn ra được đây không phải là hoa sen tuyết bình thường. Đúng vậy, đây là linh cảm cô tìm được từ hoa sen tuyết Thiên Sơn.”

 

Tưởng San không khỏi đầy yêu thích nhìn cô: “Nếu ba mẹ cháu đã giao cháu cho cô huấn luyện thì từ nay về sau cháu cứ theo bên cạnh cô đi! Những gì có thể dạy cô đều sẽ dạy cho cháu.”

 

*Cảm ơn cô, cháu nhát định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô.” Tưởng Hân Vy cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng cô thật lòng hy vọng rằng mình có thể học được thêm bản lĩnh ở đây, hiện thực hóa ước muốn của mình.

 

Sau đó, Tưởng San đưa cô đi tham quan cửa hàng quần áo, váy cưới và lễ phục của bà. Ở đây, chỉ cần là loại quần áo mà bạn có thể nghĩ đến, Tưởng San đều có, hơn nữa chúng còn có chất lượng cao hơn nhiều so với những bộ quần áo trên thị trường.

 

Tưởng San không muốn tạo thêm áp lực cho cô, cũng không muốn đè ép thiết kế và cản trở ý tưởng của cô.

 

Thiết kế là một thứ có hồn, chỉ cần biết rõ linh hồn của thiết kế ở đâu thì sẽ có thể tạo ra giá trị tốt hơn.