Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1483



Chương 1483:

 

Bạch Hạ thì lại rất kích động: “Em không sợ, em đang nghĩ bé con là con trai hay con gái!”

 

“Trai hay gái cũng tốt cả.” Hình Nhất Phàm trầm giọng.

 

Vẫn về thông báo cho người nhà tin này!

 

Ba ngày nữa mới tới bến cảng gần nhất, Hình Nhất Phàm gọi máy bay tư nhân của mình tới chờ sẵn ở sân bay, hai người vừa xuống du thuyền thì lập tức về nước. Đột nhiên có tin vui, mặc dù không ứng phó kịp nhưng đây là tin tốt lớn. Bạch Hạ hơi mắt ngủ, háo hức tra cứu một số thông tin về phụ nữ mang thai trên mạng. Hình Nhất Phàm giúp cô tìm hiểu, hai người muốn chuẩn bị sẵn sàng để làm ba mẹ.

 

Nước M, sáng sớm.

 

Đồng hồ báo thức lạnh lùng đổ chuông, sáu rưỡi sáng.

 

Tưởng Hân Vy ôm đầu, cô chỉ muốn chui vào trong chăn, né tránh âm thanh thúc giục này.

 

Tối hôm qua cô bận rộn đến ba giờ sáng mới ngủ, cô mới chỉ được ngủ ba tiếng thôi!

 

Tưởng Hân Vy nghĩ tới nhiệm vụ ngày hôm nay, mặc dù cô đang rất mệt mỏi những vẫn phải lết ra khỏi giường, tắt báo thức điện thoại. Cô mơ màng đi vào phòng tắm, hắt nước lạnh lên mặt. Ngắng đầu lên, nhìn sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu của mình. Tưởng Hân Vy thở dài, hít một hơi thật sâu. Dù sao đi chăng nữa hôm nay cô cũng phải cố gắng làm việc, đây là buổi biểu diễn thời trang đầu tiên mà cô tham gia, không thể bỏ lỡ được.

 

Tưởng Hân Vy vừa rửa mặt xong, điện thoại của cô liền đổ chuông. Lữ Trân gọi cô đi ăn sáng, mọi người chuẩn bị xuất phát tới nơi tổ chức buỏi biểu diễn.

 

Vì hôm nay không chỉ có phần trình diễn của bọn họ nên tốt hơn hết phải sớm qua đó chuẩn bị. Tưởng Hân Vy không kịp suy nghĩ gì nhiều, cô thay đồ rồi xuống ăn sáng.

 

Ăn sáng xong, xe đưa bọn họ tới địa điểm trình diễn cũng đã chờ sẵn. Tưởng Hân Vy lên xe, lại mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Lữ Trân và La Ái Mỹ liếc nhìn cô, không khỏi đắc ý. Tối hôm qua bọn họ ngủ rất ngon.

 

Đến nơi tổ chức buổi trình diễn, Tưởng Hân Vy bị Lữ Trân kéo một cái. Cô sực tỉnh rồi xuống xe. Sáng sớm, sảnh tỏ chức trình diễn thời trang còn rất vắng vẻ nhưng sàn trình diễn thì đã được lắp đặt xong xuôi, sàn diễn lớn rất có hơi hướng thời thượng, được trang trí bằng một loại hoa màu lam đậm, dưới ánh đèn lung linh còn có cá bơi lội. Sàn diễn lát thủy tinh, khiến người ta phải kinh ngạc với hiệu quả thị giác tuyệt vời.

 

Tưởng Hân Vy âm thầm cảm thán, cảnh tượng này quả thực quá đáng kinh ngạc.

 

Di chuyển tới phòng làm việc được sắp xếp cho bọn họ, mọi người bắt đầu treo trang phục trình diễn hôm nay ra là ủi, sau đó giao lưu đôi câu với chuyên gia tạo hình.

 

“Hân Vy, mọi người đang khát, em xem gần đây có quán cà phê nào không, đi mua cà phê cho mọi người đi!”

 

“À, được, bây giờ em sẽ đi ngay.” Tưởng Hân Vy là người nhàn rỗi nhát trong đoàn, vì việc giao lưu với nhân viên ở’ sàn trình diễn cũng không tới lượt cô tham gia.

 

Cô chỉ là chân chạy việc mà thôi. Trong một khách sạn bảy sao cao cấp ở thành phó đó, phòng tổng thống xa hoa, trên chiếc giường lớn màu trắng, một người đàn ông cơ: bắp rắn chắc ngồi dậy. Hạng Kình Hạo vén chăn lên, chỉ mặc quần lót, ngang nhiên đi tới trước cửa sổ.

 

Cơ thể với tỉ lệ vàng, dưới ánh nắng mặt trời, trông từng đường nét đều giống như bức tranh được thượng đề tự tay vẽ nên.

 

Anh nhìn ngắm thành phố này, đôi môi mỏng khẽ nhéch lên. Dường như đối với anh, thành phố này có gì đó thú vị và khác biệt vậy.

 

Thật ra, điều thực sự khiến anh cảm thấy thú vị là, cô gái mà anh muốn làm quen đang ở đây.

 

Mặc dù đã có được số điện thoại của Tưởng Hân Vy, nhưng Hạng Kình Hạo không gọi cho cô ngay. Một cuộc gặp gỡ tình cờ sẽ khiến cô ấn tượng với anh hơn.

 

Vì vậy, hôm nay anh dự định ngẫu nhiên gặp cô ở buổi trình diễn thời trang. Tắm rửa xong, trợ lý của Hạng Kình Hạo đã chuẩn bị xong sơ mi và âu phục để anh tới tham gia buồi trình diễn, cùng một tắm thiệp mời hàng ghé đầu tiên – vị trí dành cho khách quý.

 

“Thiếu gia, đã điều tra xong rồi. Buỏi trình diễn của Tưởng San phu nhân bắt đầu vào lúc ba rưỡi chiều, cậu còn có yêu cầu gì không?”

 

“Không, anh ra ngoài trước đi!” Hạng Kình Hạo nói xong thì mặc áo sơ mi lên. Ánh mắt sâu thẳm tràn ngập mong đợi. Thời gian bất giác trôi qua, khoảng mười giờ sẽ diễn ra một màn trình diễn. Những người nồi tiếng trong giới thời trang ở khắp nơi trên thế giới tập trung ở đây. Ghế ngồi ở mỗi buổi trình diễn đều hết chỗ, vì thiệp mời có hạn nên nhiều người chỉ có thể tiếc nuối xem trực tiếp buỏi tiệc thị giác này.