Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1509



Chương 1509:

 

Bạch Hạ đột nhiên cắn môi, lúc này cô vậy mà muốn ăn khoai lang nước ở trước cổng trường.

 

“Cũng không biết nhà bán khoai lang nướng kia còn ở đó hay không, em muốn ăn nhà đó quá đi.”

 

“Ở đâu? Anh đi mua về cho em.” Bây giờ Hình Nhất Phàm chỉ mong cô có thể ăn được, cô muốn ăn gì, anh đều sẽ chiều cô.

 

Bạch Hạ thực sự muốn ăn: “Trước cửa trường cấp ba của em có một nhà bán khoai lang nước, em không nhớ rõ là nhà ấy còn bán hay không.”

 

“Vậy anh đi đến đấy xem thế nào, néu như còn mở thì anh mua về cho em.” Hình Nhất Phàm nói.

 

“Như vậy thì làm khổ anh quá rồi, thôi đi, em không ăn nữa.” Bạch Hạ xót anh ngày nào cũng bận vào bận ra để chăm sóc cho cô.

 

Hình Nhất Phàm cười nói: “Cái này thì có gì vất vả đâu?

 

Em sinh con cho anh, cho dù là bắt anh làm gì anh cũng bằng lòng, cũng đều là đáng giá.”

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn anh, bị những lời này của anh làm cảm động, gật đầu nói: “Được, vậy em viết địa chỉ cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm liền lái xe ra ngoài, Bạch Hạ ăn xong hoa quả liền nằm trên sofa ngủ một lúc, cô ngủ vẫn rất tốt, nhưng bởi vì không ăn được gì, nên nhìn cô có hơi gầy đi.

 

Rời nước F, Bùi Nguyệt Hoàng với Lam Thiên Thần lại bắt đầu đi đến nước khác, hai ngày trước hai người cũng nhận được tin vui của Hình Nhất Phàm, bọn họ từ tận đáy lòng đều cảm thấy vui thay cho vợ chồng Hình Nhất Phàm, mà hai người cũng đã quyết định sẽ sinh một đứa.

 

Bây giờ hai người cũng không vội, thuận theo tự nhiên, điều quan trọng nhất với bọn họ bây giờ là ăn chơi thỏa thích, giữ tâm trạng vui vẻ, cùng lúc cũng có những đêm ngọt ngào, tận hưởng mọi thú vui.

 

Nhưng mà, đây cũng là nước cuối cùng mà hai người đi rồi, sau khi ở đây một tuần thì hai người cũng quyết định về nước, bởi vì, mới đó thôi mà cũng gần được một tháng rồi. Vào hoàng hôn của thứ sáu, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn số hiệu 787 đáp xuống sân bay, đi qua hành lang khách quý của sân bay, một bóng hình cao ráo hấp dẫn bước xuống máy bay.

 

Hạng Kình Hạo đã về nước, anh mặc một bộ vest màu xám được cắt may thủ công tinh tế, một tay đút túi quần, giữa đầu lông mày anh tuần để lộ ra một chút mệt mỏi.

 

Anh bước đi, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Điều Hạng Kình Hạo khi muốn biết đầu tiên đặt chân đến nơi đó chính là Tưởng Hân Vy đã về nước chưa, đếm ngày thì có lẽ cô đã về nước rồi nhỉ?

 

Khóe miệng của Hạng Kình Hạo hơi nhếch lên, lần về nước này, anh phải thay gia tộc chọn một dinh thự có phong thuỷ thật tốt để đón toàn bộ người trong gia tộc về nước.

 

“Thiếu gia, cậu về khách sạn ạ?” Vệ sĩ hỏi anh.

 

Hạng Kình Hạo nheo mắt, thấy thời gian đồng hồ chỉ mới năm giờ rưỡi, gọi điện thoại cho cô vào lúc này có lẽ sẽ không làm phiền đến cô đâu nhỉ?

 

Hạng Kình Hạo vừa đi về phía trước, vừa tự nhiên lấy điện thoại di động ra tìm số của cô. Tìm được số điện thoại, anh cũng đã ngồi vào xe, trong khoang xe yên tĩnh chỉ có tiếng điện thoại đang được kết nói.

 

Không hiểu sao, nhịp tim anh đột nhiên không kìm được mà đập nhanh lên.

 

Tưởng Hân Vy lúc này đang họp trong Studio của Tưởng San, điện thoại di động của cô đang để ở trên bàn trong phòng làm việc của cô, tuy điện thoại có reng nhưng trong phòng cô không có ai cả, nên cũng không có người nhắc nhở cô.

 

Người đàn ông ngồi trong xe, một lòng móng ngong chờ đợi để mời cô gái này đi ăn tối nhưng lại không ngờ đến, cô vậy mà không nghe máy.

 

Tâm trạng vốn đang tốt của Hạng Kình Hạo lập tức tụt giảm hẳn, không, không phải tụt giảm mà là hoàn toàn biến mắt. Anh cắn nhẹ môi mỏng, nói với vệ sĩ phía trước: “Về khách sạn!”

 

Giọng nói không duyên không cớ lạnh đi hẳn vài phần.

 

5h40, trong phòng họp, các nhà thiết kế mệt mỏi bước ra, trong tay mỗi người đều đang cằm phương án thiết kế nửa cuối năm mới vừa được phát ra.

 

Tưởng Hân Vy quay trở lại phòng làm việc của mình, cầm điện thoại di động lên xem, vốn dĩ cô muốn xem ba mẹ có gọi cho mình không, mở ra lại thật sự là có một cuộc gọi nhỡI Cô ấn vào xem, không phải ba mẹ cô gọi, mà là… Hạng Kình Hạo.

 

Tưởng Hân Vy khẽ trừng to mắt, tại sao anh lại gọi cho cô? Anh về rồi sao?

 

Tưởng Hân Vy liếc nhìn thời gian, anh đã gọi cho cô mười phút trước, vì phép lịch sự tối thiểu, cô đương nhiên phải gọi lại cho anh.

 

Cô vừa nhấn gọi lại cho anh, vừa đi về phía ban công yên tĩnh.