Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1531



Chương 1531:

 

“Ừm!” Tưởng Hân Vy mỉm cười đi tới. Những người dân làng ở đây vô cùng giản dị đơn, bữa sáng cũng là món cháo và mì đơn giản, nhưng đồ ăn kèm ở đây rất ngon, Tưởng Hân Vy nhìn Hạng Kình Hạo. đối diện.

 

Anh một tay cầm đũa, một bên húp cháo, bên cạnh anh thậm chí còn có hai quả bắp thơm lừng, bắp mới luộc, thơm nức cả mũi, anh vươn tay đưa cho Tưởng Hân Vy một quả: “Em ăn đi! Ngon lắm.”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, uống một ngụm sữa đậu nành nguyên chát, sau đó gặm ngô, cô nhìn thấy Hạng Kình Hạo ở phía đối diện không hề ra vẻ đại thiếu gia, anh vô cùng hoà nhập với cuộc sống ở đây, chỉ gặm bắp thôi mà cũng để lộ ra vẻ tao nhã.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi cười trộm, ánh mắt của Hạng Kình Hạo từ phía đối diện lướt đến, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

 

Tưởng Hân Vy xấu hổ quay mặt đi.

 

“Tôi đi đến đây với em quả là lựa chọn đúng đắn, tôi cũng có vài vấn đề cần tìm hiểu.” Hạng Kình Hạo thấp giọng nói.

 

Tưởng Hân Vy giật mình, không phải anh chỉ đến để đi du lịch đơn thuần thôi sao?

 

“Vấn đề gì vậy?”

 

“Vấn đề liên quan đến việc sống thọ, rất ngạc nhiên là tôi vừa phát hiện ra ở đây có hơn mười cụ trên trăm tuổi vẫn còn sống, còn có một người chỉ nhỏ hơn ông có nội tôi hai tuổi.” Đôi mắt của Hạng Kình Hạo hiện lên vẻ tràn trề mong đợi.

 

Thân là tiểu công tử của gia tộc có truyền thống y học, điều anh luôn theo đuổi chính tìm ra giải pháp của những vấn đề nan giải trong y học.

 

Tưởng Hân Vy nghe vậy cũng rất kinh ngạc, nhưng cô cảm nhận mọi thứ ở đây, phát hiện ra rằng sông núi ở đây cũng đang nuôi dưỡng con người, cùng một mặt trời, nhưng ánh nắng ở đây lại rất dịu nhẹ, không hề có cảm giác nóng như thiêu đốt.

 

“Vậy thì chúng ta có thể ở lại đây một thời gian.” Tưởng Hân Vy cũng rất yêu thích nơi này.

 

“Ừm! Chúng ta sẽ ở lại đây.” Hạng Kình Hạo mỉm cười gật đầu.

 

Sau khi ăn sáng xong, trưởng thôn dẫn một ít dân làng quan trọng đến thăm họ, vệ sĩ của Hạng Kình Hạo cũng phân phát một số đồ bên ngoài mà anh mang theo lần này, được rất nhiều dân làng ở đây yêu thích.

 

Sau bữa sáng, Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo đi bộ về phía một khu rừng tre theo sự chỉ dẫn của trưởng thôn, ở’ đây khắp mọi nơi đều là phong cảnh tuyệt đẹp, họ không cần có di tích lịch sử gì, cứ tự do lang thang giữa những ngọn núi này.

 

Tưởng Hân Vy đem theo máy ảnh, những gì cô cảm thấy hứng thú cô đều sẽ chụp lại, ví dụ như những loài hoa, những loài chim xinh đẹp cô không biết tên.

 

Lúc cô định chụp những ngọn núi ở phía xa, lúc cô chuyển ống kính sang thì đột nhiên một khuôn mặt điển trai hiện ra trước ống kính của cô.

 

Trái tim cô như ngừng đập trong giây lát, cô lập tức len lén bắm nút chụp, chụp lại một bức ảnh lồng cả người đàn ông này vào trong khung cảnh hùng tráng này.

 

Hạng Kình Hạo cũng rất tò mò và thích thú với mọi thứ ở đây, anh sẽ không làm phiền người dân ở đây, anh sẽ thông qua sự quan sát của bản thân, giải mã bí quyết của sự trường thọ thần bí ở đây.

 

Các vệ sĩ chỉ đi theo cách họ một khoảng cách xa xa, sẽ không làm phiền đến họ. Khi họ đến trước một con sông nhỏ, ở đây chỉ dùng hai thanh gỗ để xây thành một cây cầu nhỏ.

 

Tưởng Hân Vy lập tức háo hức muốn thử bước lên trên, nhưng cô vừa bước chân ra thì liền thu lại, cô vẫn có chút nhát gan.

 

“Em không dám bước qua sao?” Hạng Kình Hạo ở bên cạnh cười hỏi.

 

“Anh thử đi.” Tưởng Hân Vy tránh ra, nhường cho anh đi qua trước.

 

Bởi vì hai cây gỗ này thực sự rất mỏng, thực sự rất thử thách thần kinh của mọi người.

 

Hạng Kình Hạo mang một đôi giày quân dụng dễ dàng giãm lên, vững vàng bước vài bước ở bên trên, rất nhanh đã đi đến bờ bên kia.

 

Tưởng Hân Vy kinh ngạc nhìn anh, cô nuốt nước bọt: “Để tôi thử xem.”

 

Hạng Kình Hạo cổ vũ cô: “Cố lên.”

 

Đôi giày trắng của Tưởng Hân Vy giẫm lên trên, cô khẽ run nhẹ, trái tìm của người đàn ông ở phía đối diện cũng vì cô mà siết chặt.

 

Lúc đi đến chính giữa, Tưởng Hân Vy còn hơi lung lay loạng choạng, doạ cô sợ đến mức hét lên vài tiếng, cô gần như là chạy một mạch thẳng về phía đối diện.