Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1596



Chương 1596:

 

“Không phiền.” Hạng Kình Hạo nói xong thì gọi điện thoại thật, để trợ lý qua phòng trà nước rót hai cốc cafe tới.

 

Tưởng Hân Vy thầm vui, có bạn trai thế này tăng ca cùng, đúng là hạnh phúc.

 

Bắt giác đã hơn 11 giờ tối rồi, Tưởng Hân Vy cũng mệt cả ngày rồi, cô đang ngắm bộ quần áo trên người của người mẫu, cô bắt giác lùi về sau, quan sát một lượt, cũng không phát hiện ra, có một người đàn ông đang khoanh tay đợi cô ở bên ngoài cách máy bước chân.

 

Không ngờ rằng, cô trực tiếp lùi về sau sa vào lòng nam nhân đó. Cô giật mình, xoay người liền bị cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, nhẹ nhàng kéo một cái, cô liền dán chặt Vào ngực nam nhân.

 

Tưởng Hân Vy cũng mệt rồi, yên tâm ôm anh ấy, rúc vào.

 

lòng anh ấy nghỉ ngơi một chút.

 

Hạng Kình Hạo cúi đầu nhìn khuôn mặt cô lúc đó, thật sự trông rất mệt mỏi, anh đau lòng nói: *Chúng ta về thôi! Rất muộn rồi.”

 

Tưởng Hân Vy nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

 

Khách sạn của Hạng Kình Hạo cách đó cũng không xa, anh trầm giọng nói: “Có muốn đến khách sạn với anh không?”

 

Tưởng Hân Vy ngẳng đầu nhìn anh, Hạng Kình Hạo hiểu được cách nghĩ của cô qua ánh mắt đó, anh hốt hoảng giải thích loạn cả lên: “Anh không phải ý đó. Ý của anh là khách sạn khá gần, em đến đó có thể nghỉ ngơi sớm hơn.”

 

Tưởng Hân Vy bị bộ dạng hoang mang của anh ấy chọc cười, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cười, nói: “Em cũng có nghĩ gì đâu.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô không giận, ánh mắt anh lúc đó chỉ có cô, nếu lúc này cô là vợ hợp pháp của anh, anh đương nhiên muốn cùng cô trải qua một buổi tối đầy đẹp đẽ.

 

“Giờ này ba mẹ em cũng đã ngủ rồi, vậy em không về nữa.”

 

Tưởng Hân Vy nói, cô cũng muốn ở khách sạn, có thể nghỉ ngơi sớm chút.

 

Hạng Kình Hạo đi đến sofa lấy túi của cô, nói: “Đi thôi!

 

Phòng của anh là phòng kép, em có muốn ở cùng anh không?”

 

Ánh mặt của Tưởng Hân Vy có chút ngại ngùng, nhưng cô không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu: “Được!”

 

Nếu đã nhận định anh rồi, cô cũng không có gì phải bận tâm nhiều, hơn nữa cô cũng tin rằng anh sẽ không làm những chuyện gây hại cho cô hay những chuyện mà cô không nguyện ý.

 

Lúc này, nhân viên trong phòng làm việc cũng đã sớm rời đi, cũng chỉ có cô là người dời đi muộn nhất.

 

Đội xe của Hạng Kình Hạo vẫn luôn đợi ở dưới lầu, họ đi ra, đội xe liền chạy về hướng khách sạn.

 

Ngồi ở vị trí sau xe, trong lòng căng thẳng cả ngày, Tưởng Hân Vy thật sự rất mệt mỏi, đầu cô tự nhiên dựa vào vai nam nhân bên cạnh, thả lỏng một chút.

 

Hạng Kình Hạo đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, động tác anh ôn nhu, dường như càng làm cô thêm buồn ngủ, cô thoải mái nhăm mát lại, trong lộ trình ngăn ngủi đó cô lại ngủ thiếp đi, Lúc xe dừng lại, Tưởng Hân Vy thật sự ngủ rồi, Hạng Kình Hạo ngắm nhìn cô gái trong lòng, anh giơ tay ôm cô vào lòng, bước đôi chân thon dài vào khách sạn.

 

Tưởng Hân Vy mơ mơ màng màng mở mắt trong thang máy, lúc thấy mình được Hạng Kình Hạo ôm trong lòng, cô nở nụ cười ngọt ngào, ôm chặt cô anh hơn, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ tiếp.

 

Trong ánh mắt của Hạng Kình Hạo tràn ngập ý cưng chiều, hai vệ sĩ đi theo anh giúp anh quẹt thẻ mở cửa phòng, sau khi Hạng Kình Hạo ôm Tưởng Hân Vy vào, vệ sĩ cũng thuận tay đóng cửa.

 

Hạng Kình Hạo ôm cô đặt lên sofa, lúc đặt xuống, vì Tưởng Hân Vy ôm lấy cổ của anh làm cho anh không thể không tiếp xúc gần với cô, hai khuôn mặt rất gần nhau.

 

Tưởng Hân Vy cũng không thật sự chìm vào giấc ngủ, cô mở mắt, trước mắt là đôi môi khiêu gợi của nam nhân kia, cộng với độ cong tuyệt đẹp của chiếc cằm… Cô không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn lên phía trên, đụng phải ánh mắt thâm sâu mê hoặc của nam nhân ấy.

 

Bầu không khí yên ắng, dường như nghe rõ từng hơi thở.

 

Là hương vị tình yêu, yêu nhau, và còn có, mê hoặc nhau… Hạng Kình Hạo không nỡ, cũng không muốn buông cô ra, nội tâm anh đã sớm không nhịn được nữa, có phần kích động.

 

Hôn, tự nhiên buông xuống.

 

€ó chút khó buông bỏ, nhưng Tưởng Hân Vy lại làm động tác từ chối bên dưới, nam nhân chợt bừng tỉnh, buông cô ra, chống tay nhìn cô gái đang mặt đỏ tía tai, hơi thở gấp gáp.

 

Nếu còn không dừng lại, trận hỏa hoạn này khó mà dập lửa.