Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1603



Anh nhìn căn phòng bên cạnh, đưa tay lên ấn chuông, nhưng ấn một hồi không thấy người bên trong ra mở của, Hạng Bạc Hàn nhíu mày, lẽ nào cô ở nhà ăn sao?

 

Điện thoại Hạng Bạc Hàn vang lên, anh liếc nhìn rồi nghe máy: “Alo!”

 

“Alo chú nhỏ, dậy chưa?” Giọng nói của Hạng Kình Hạo truyền đến.

 

*Ừ! Dậy rồi, bây giờ đến nhà ăn.”

 

“Được, vậy gặp nhau ở nhà ăn.”

 

Hạng Bạc Hàn bước vào thang máy đến nhà ăn tầng sáu, anh báo số phòng chỉ thấy nhân viên tiếp đón mỉm cười nói: “Tiên sinh, có một cô gái để lại cho ngài một mảnh giấy.”

 

Nói xong đưa tờ giấy cho anh, Hạng Bạc Hàn cầm lấy, nhìn thấy là dùng tiếng anh để lại: “Chú Hạng, em ra ngoài trước, chú không cần lo cho em đâu, em sẽ tự mình chăm sóc cho bản thân, Nghê Sơ Tuyết.”

 

Ánh mát Hạng Bạc Hàn híp lại, nha đầu này mới sáng sớm đã chạy ra ngoài rồi sao?

 

Hạng Bạc Hàn lập tức cẦm điện thoại, chợt nhớ ra trên đường anh vậy mà lại không lấy số điện thoại của cô, hơn nữa số của cô là số nước ngoài, cũng không chắc là có thể gọi được.

 

Ánh mắt sâu xa của Hạng Bạc Hàn bao phủ một tầng lo lắng, lúc này Nghê Sơ Tuyết lần đầu tiên về nước, không có người quen, giống như một đứa trẻ khiến anh lo lắng.

 

Lúc này, cô đi đâu được?

 

Mặc dù là khuôn mặt phương đông, nhưng tiếng trung của cô không tốt, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao?

 

Hạng Bạc Hàn đang trầm tư suy nghĩ, thì đằng sau có người vỗ vai anh: “Chú nhỏ, phát ngốc cái gì đấy?” Hạng Kình Hạo cũng đến rồi.

 

“Không có gì!” Hạng Bạc Hàn ngược lại không muốn để người khác phát hiện ra chút tâm tư này của anh.

 

“Áy! Nghê Sơ Tuyết không phải là đi cùng chú sao? Cô ấy không xuống ăn sáng cùng chú à?” Hạng Kình Hạo hiếu kỳ nhìn bên cạnh anh.

 

“Cô ấy ra ngoài rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn trả lời, hai chú cháu cùng bước vào trong nhà ăn.

 

Hạng Kình Hạo ngồi cạnh cửa sỏ trong nhà ăn, nghe nói Nghê Sơ Tuyết ra ngoài, ngược lại anh cũng lo lắng: “Chú nhỏ, Nghê Sơ Tuyết ra ngoài một mình, có phải là nguy hiểm quá rồi không?”

 

“Trong nước rất an toàn, có lẽ không sao đâu.” Hạng Bạc Hàn tao nhã cắt bánh, nhưng trong lòng anh lại không bình tĩnh như vậy.

 

Thay vào đó, lúc ở sân bay nhìn thấy toàn bộ tư liệu về cô nhi viện, lúc này nơi có thể tìm thấy Nghê Sơ Tuyết, có lẽ là ở những cô nhi viện đó.

 

Hình như tên là Happy Home.

 

“Chú nhỏ, chút nữa chú có muốn đến biệt thự xem không?” Hạng Kình Hạo đề nghị.

 

“Để chiều đi! Lát nữa chú có chuyện cần ra ngoài một chuyền.” Hạng Bạc Hàn lên tiếng “Chú hẹn ai rồi à?” Hạng Kình Hạo hiếu kỳ hỏi.

 

*Ừ, là chuyện khá quan trọng, buổi chiều sẽ liên lạc với cháu.” Nói xong, Hạng Bạc Hàn cũng dùng xong bước sáng, anh đứng dậy rời đi.

 

Hạng Kình Hạo bị chú nhỏ bỏ lại như vậy, không khỏi có chút phiền muộn, chú nhỏ về sớm hơn không phải là vì lo cho an toàn của anh sao?

 

Nhưng, trước mắt, an toàn của một người dường như còn quan trọng hơn đứa cháu này.

 

Cô nhi viện Happy Home, trải qua hơn hai mươi năm cải tạo và xây dựng lại, đã trở thành nơi nhân văn và ấm áp hơn so với sự thô sơ ban đầu.

 

Hon nữa ở đây, vẫn là nơi nhận trẻ mồ côi và những đứa trẻ bị bỏ rơi, địa điểm có chút thay đồi.

 

Nghê Sơ Tuyết trung chuyển xe bus vài lần, cô không quen thuộc đường phó, trải qua khoảng hai tiếng đồng, cuối cùng cô mới đứng ở cửa lớn cô nhi viện Happy Home.

 

Nghê Sơ Tuyết đứng ở cửa, ngắng đầu lên thất thần một lúc, cô đi tới phòng an ninh đơn sơ bên cạnh hỏi.

 

“Tìm người à! Cô có thể đi tìm viện trưởng xem xem.”

 

Bảo vệ đồng ý cho cô vào.