Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1656



Chương 1656:

 

“Người ta cho cô cơ hội rồi đây, xem cô có biết nắm bắt không thôi.”

 

“Được, tôi đồng ý đi gặp ông chủ của công ty quản lý nói chuyện.” Hứa Tâm Duyệt không cam lòng bỏ cuộc, nếu có người mẫu có kinh nghiệm thâm sâu tham gia show diễn thì hiệu quả sẽ tăng lên gắp bội.

 

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.” Kiều Na nói xong liền cúp điện thoại.

 

Hứa Tâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có cơ hội có thể giành lấy thì cô sẽ không bỏ qua, vì công ty và vì tiền đồ của chính mình, cô sẽ không để cho buổi biểu diễn này xảy ra vấn đề.

 

Buổi chiều, Hứa Tâm Duyệt và Lâm Mao Mao đi đến nơi sẽ tổ chức show diễn.

 

Xe taxi vừa đi ngang qua một quảng trường, trên màn hình chiếu khổng lồ giữa quảng trường đang phát một quảng cáo của người đại diện hạng A, một khuôn mặt quen thuộc với Hứa Tâm Duyệt nhìn về phía máy quay mỉm cười quyền rũ.

 

Hứa An An, 5 năm trước cô ấy đã dự định bước chân vào giới giải trí, không ngờ chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, cô ấy đã chen chân vào lên được hạng A, giá trị của cô ấy không hề nhỏ.

 

Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến gia cảnh sau lưng cô ấy. Bác cả của cô kế thừa công ty của gia tộc, hiện là ông chủ lớn của một công ty quốc tế, ba mẹ cô mắt sớm.

 

Từ năm 8 tuổi, cô đã được dì và bà ngoại nuôi dưỡng, không biết gì về chuyện trong gia tộc Hứa cả.

 

Mà nhà họ Hứa cũng đã không nhận đứa cháu là cô này, bác cả và vợ của bác quản việc trong gia tộc, cô chỉ là người ngoài.

 

Buổi diễn lần này được tổ chức trong một bảo tàng nghệ thuật, lúc này, bảo tàng đã được trang trí rất hợp thời trang để phục vụ buổi diễn lần này, chủ đề của lần này là “rừng rậm”, ở đây được ba trí rất nhiều cây xanh tự nhiên, khiến người ta cảm giác như lạc vào thế giới thần tiên.

 

Nhìn thấy bầu không khí ở đây, Hứa Tâm Duyệt hy vọng rằng người mẫu của lần này sẽ tốt hơn một chút, vậy nên tối nay cô phải đến nói chuyện với ông chủ công ty người mâu.

 

Nhưng mà, sau bữa tối, Hứa Tâm Duyệt vẫn không nhận được cuộc gọi từ Kiều Na, điều này khiến cô thầm lo lắng.

 

Cô ấy quên sắp xếp cho cô rồi sao?

 

Khoảng chín giờ tối, Hứa Tâm Duyệt vẫn chờ đợi như cũ, cuối cùng điện thoại trên bàn của cô cũng được gửi đến một tin nhắn.

 

Cô ấn vào xem, trên đó có ghi địa chỉ: “Câu lạc bộ Bát Hiệu Công Quán, lô ghế số 8045, ông chủ họ Trần, bây giờ cô đi tìm anh ta ngay đi! Nhớ ăn mặc đẹp một chút.”

 

Ba chữ “câu lạc bộ” này khiến trái tim Hứa Tâm Duyệt giật thót, dù nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì nơi này cũng không giống một nơi để đàm phán nghiêm túc!

 

“Chị Tâm Duyệt, là tin nhắn của Kiều Na gửi đến ạ?” Lâm Mao Mao vừa mới tắm xong ra, bước đến hỏi “Ừm, là cô ấy gửi, nhưng mà địa chỉ cô ấy gửi cho chị là địa chỉ của một câu lạc bộ.”

 

“Cái gì? Muộn như vậy rồi mà bảo chị đến câu lạc bộ tìm một người đàn ông á? Chị ta có ý gì vậy chứ?” Lâm Mao Mao lập tức kháng nghị lại.

 

Ý của chị ta không phải rõ ràng quá rồi sao?

 

“Chị Tâm Duyệt, chị đừng đi, nguy hiểm lắm.” Lâm Mao Mao vội vàng ngăn cản cô.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng đang rất phân vân, nếu không đi sẽ mất đi cơ hội thay đổi người mẫu lên sân khấu, còn nếu đi, cô lại không biết người đàn ông đó là người như thế nào, có mục đích gì. Là một phụ nữ trẻ tuỏi, một mình cô đi đến những nơi như vậy vô cùng nguy hiểm.

 

“Nếu chị muốn đi thì em đi cùng với chị.” Lâm Mao Mao ôm chặt cánh tay cô nói.

 

Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ một lúc, nói với cô ấy: “Mao Mao, chị vẫn phải đi thử xem sao, chị không muốn mắt đi cơ hội này. Chị rất kì vọng vào buổi diễn này, chị không muốn nó thất bại.”

 

Lâm Mao Mao cũng rất hiểu cho cô, tất cả những tác phẩm đó đều là do cô dày công thiết kế, việc cô muốn dùng những người mẫu tốt hơn đẻ trình diễn những bộ trang phục đó cũng là dễ hiểu.

 

“Vậy em đi với chị.”

 

“Không cần đâu, chị đi nhanh về nhanh thôi. Đây là thành phố mà chị lớn lên, chị không lạc đường được đâu, chị cũng không sợ.” Hứa Tâm Duyệt an ủi cô ấy, sau đó mỉm cười, cầm túi xách của mình đứng dậy. “Chị sang đó đã.”

 

“Vậy chị chú ý an toàn đấy, cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho em, hoặc báo cảnh sát cũng được.” Lâm Mao Mao vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

 

“Không có chuyện gì đâu, em đừng lo!” Hứa Tâm Duyệt mở cửa đi ra ngoài.

 

Cô đi thang máy xuống dưới, bảo vệ ở quây lễ tân gọi cho cô một chiếc taxi, cô lên xe, đi thẳng về hướng câu lạc bộ.

— QUẢNG CÁO —