Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1699



Chương 1699:

 

Hoàn toàn không giống với dáng vẻ gây sự ngày hôm qua, mà là một đứa trẻ lạc quan vui vẻ.

 

Cậu nhóc lập tức chen đến trước đôi chân thon dài của ba, cố gắng trèo lên ngồi, Cố Thừa Tiêu có chút bất đắc dĩ để cậu trèo lên đùi ngồi.

 

“Sao vậy?” Anh tháp giọng hỏi.

 

Cậu nhóc mở ipad, lướt đến hình ảnh anh bé Hứa Tâm Duyệt: “Daddy, daddy thật sự bề chị gái xinh đẹp rồi sao?”

 

Cố Thừa Tiêu ngắn người, không ngờ cậu nhóc cũng nhìn thấy tin tức mới, anh thản nhiên nói: “Daddy đây là đang cứu người.”

 

“Con biết là chị gái xinh đẹp ngắt xỉu, là daddycứu chị ấy đúng không ạ? Daddy, chị gái xinh đẹp không sao chứ?”

 

“Cô ta không sao, có lẽ là đã về nhà rồi.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, bề cậu ra khỏi chân mình: “Lát nữa daddy dẫn con đi ăn.”

 

“Daddy, daddy bế chị gái xinh đẹp, daddy phải chịu trách nhiệm với chị ấy! Daddy phải chịu trách nhiệm với chị ấy cả đời.”

 

Cậu nhóc nói với ba.

 

Khuôn mặt tuần tú của Có Thừa Tiêu ngắn ra vài giây, sau đó chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện này không được nói linh tinh, nếu như không bề cô ta đến bệnh viện, cô ta sẽ nguy hiểm.”

 

“Nhưng, daddy vẫn là bề chị ấy rồi không phải sao?”

 

Cậu nhóc nắm được trọng điểm.

 

Có Thừa Tiêu lườm cậu: “Không biết lớn nhỏ, con hiểu cái gì?”

 

*Daddy, chị gái xinh đẹp có phải là rất xinh không, daddy có thích chị ấy không?”

 

Cậu nhóc tiếp tục hỏi.

 

Cố Thừa Tiêu có chút buồn bực hừ một câu: “Còn nói nữa, daddy sẽ đuổi con ra ngoài.”

 

“Bức ảnh này con muốn lưu lại làm kỷ niệm.”

 

Cậu nhóc nói xong, thuần thục lưu lại ảnh, đồng thời nhìn tắm ảnh Hứa Tâm Duyệt ngắt xỉu, cậu rất đau lòng! Chị gái xinh đẹp thật đáng thương! Chị ấy có bị thương nặng không?

 

Chị ấy thật sự không sao chứ? Muốn đi thăm chị ấy quái “Daddy, con có thể đi thăm chị gái xinh đẹp không?” Cậu nhóc cầu xin người nào đó.

 

“Không được!”

 

Người đàn ông đang ký tên, đầu cũng không ngắng lên cự: tuyệt.

 

“Nhưng chị ấy rất đáng thương! Cho con đi nhìn một chút thôi có được không?”

 

Cậu nhóc không từ bỏ.

 

Lần này, Có Thừa Tiêu ngắng đầu, lại là một câu mệnh lệnh nghiêm khắc: “Daddy từng nói rồi, sau này không cho phép con gặp cô ta.”

 

Cậu nhóc bĩu môi ngay lập tức, cầm ipad bỏ đi có chút mất mát.

 

Ba thật xấu.

 

Cậu nhóc không từ bỏ, nếu như ba không cho cậu đi, vậy cậu không thể tự mình đi hay sao?

 

Trong đôi mắt to tròn của cậu nhóc, lóe lên một vài chủ ý ma quỷ, cậu biết cách an toàn để đi thăm chị gái xinh đẹp.

 

Không thể khuyên ba dẫn cậu đi tìm chị gái xinh đẹp, vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.

 

Cậu nhóc cầm ipad quay trở lại phòng đồ chơi, La Mẫn bên cạnh cũng ngôi xuông, nhân cơ hội vừa xử lý mail vừa cầm laptop trông cậu nhóc không chạy lung tung.

 

Cậu nhóc từ nhỏ hiểu chuyện không bám người, có suy nghĩ độc lập, hơn nữa đồ chơi của cậu bây giờ sớm đã không còn là đồ chơi cho trẻ em bốn năm tuổi nữa, mà là đồ chơi có chút cao cấp, trình độ năng lực của cậu nhóc rõ ràng vượt ra so với độ tuổi của cậu rất nhiều.

 

Hơn nữa, ông chủ vẫn luôn đích thân dẫn theo bên cạnh, bốn tuổi còn chưa đưa đến trường.

 

Cậu nhóc bắt đầu xếp gỗ có chút mắt tập trung, đôi mắt to lớn chốc chốc lại nhìn La Mẫn, đợi thời cơ.

 

Quả nhiên, điện thoại của La Mẫn rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, nói với cậu nhóc: “Tiểu Mục, dì ra ngoài nghe điện thoại.”