Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1703



Chưogn 1703:

 

Lúc này, chỉ thấy nhân viên cảnh sát nhanh chóng liên lạc với lão Lý, vừa mới kết nói liền nghe thấy chỗ tư liệu bên cạnh có tiếng chuông điện thoại.

 

Nhân viên cảnh sát cầm lên xem, không khỏi nói: “Hỏng rồi, lão Lý ban nãy đi vội quá, không cầm theo điện thoại ra ngoài.”

 

“Cảm ơn, tôi tự mình đi đón vậy!”

 

Cố Thừa Tiêu thấp giọng nói, dẫn theo La Mẫn rời khỏi trạm gác, trực tiếp lái xe về phía khu nội thành cũ.

 

Thực ra trong nội tâm của Cố Thừa Tiêu cũng hy vọng đích thân gặp mặt người phụ nữ này thêm lần nữa, ép hỏi cô, rốt cuộc trước đây đã nói gì với con trai anh.

 

Hứa Tâm Duyệt ở cửa đợi một lúc, có lẽ đã quá nửa tiếng đồng hồ, cũng không nhìn thấy nhân viên cảnh sát đưa Có Dĩ Mục đến, nội tâm cô lo lắng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ: đợi, mỗi một chiếc xe cảnh sát qua đường cô đều kích động cả nửa ngày.

 

Nhưng, đều không phải là chiếc xe đưa cậu nhóc về.

 

Lúc cô không nhịn được định gọi điện thoại hỏi, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi từ đường lớn đến, cô vội vàng nhìn về phía đó.

 

Thế là, cô nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đó đi về phía cô.

 

“Chú ơi, nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia chưa? Chị ấy chính là mẹ cháu.”

 

Cậu nhóc ngồi ghế sau chớp mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Tâm Duyệt, cả chặng đường, cậu vẫn luôn gọi Hứa Tâm Duyệt là mẹ.

 

Lão Lý căn bản không có nghỉ ngờ gì về quan hệ mẹ con, dừng xe bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, kéo cửa xe nói với Hứa Tâm Duyệt: “Con trai cô ngồi ghế sau.”

 

Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, không nói gì nhiều, kéo cửa ghế sau, cậu nhóc mạnh mẽ nhào vào lòng cô, khiến cô có chút luống cuống ôm chặt cậu nhóc, còn Cố Dĩ Mục gọi một tiếng rồi hôn lên mặt cô.

 

Cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến Hứa Tâm Duyệt dở khóc dở cười, đồng thời trách mắng một câu: “Tiểu Mục, sao em có thể chạy lung tung như vậy?”

 

Lão Lý nhìn bọn họ thân mật, hơn nữa, lúc Hứa Tâm Duyệt cảm kích nhìn sang, ông ta phát hiện mi tâm của đứa bé này cực kỳ giống với người phụ nữ, ông liền nhận định bọn họ là mẹ con.

 

“Tiểu thư, lần sau phải trông con cho tốt, đứa bé còn nhỏ như này, đi lạc là không dễ tìm đâu.”

 

Lão Lý tốt bụng khuyên bảo một câu.

 

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh, thật sự rất biết ơn anh.”

 

Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc, cảm kích Lão Lý không thôi.

 

Lão Lý vẫy tay: “Chúng tôi là phục vụ vì dân, không cần cảm kích, tạm biệt.”

 

Nói xong, lão Lý nói với cậu nhóc: Tiểu quỷ, tạm biệt nhé.”

 

“Tạm biệt chú cảnh sát.”

 

Cậu nhóc lễ phép vẫy tay.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc dựa vào trong lòng mình không chịu xuống, cô cũng không nỡ buông, ôm cậu nhóc đi về phía nhà bà ngoại, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Mục, có biết số điện thoại của ba em không? Lát nữa gọi điện thoại để ba đến đón em.”

 

“Em không biết số điện thoại của ba em, ngoài chị ra, không nhớ của ai cả.”

 

Cậu nhóc lắc đầu khuôn mặt lanh lợi nói.

 

“Thế à? Vậy sao em lại nhớ của chị?”

 

Hứa Tâm Duyệt thật sự có chút thắc mắc.

 

“Bởi vì em thích chị gái xinh đẹp!” Cậu nhóc ôm cổ cô, cười khanh khánh nói.

 

Dưới ánh mặt trời, Hứa Tâm Duyệt nhìn khuôn mặt xinh xắn này của cậu nhóc, ngũ quan cực kỳ giống Cố Thừa Tiêu, bộ dáng cười lên tựa như thiên sứ, cô không khỏi nghĩ đến thời gian lúc cậu nhóc ở trong bụng, lúc này cô âm thầm ôm chặt cậu nhóc.

 

Cô không có suy nghĩ gì, chỉ muốn nhân cơ hội này ôm cậu nhóc.

 

Cậu nhóc cũng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngắn nước, đôi mắt trong veo đầy yêu thương dành cho cô.

 

Cậu cũng không biết vì sao, chính là rất thích chị gái xinh đẹp này, hy vọng cô có thể làm mẹ mình, sống cùng với ba! Lúc Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc về nhà, một chiếc xe màu đen Bentley đáng giá ngàn vạn đang phóng nhanh trên phó.