Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1707



Chương 1707:

 

Điều này ngược lại khiến cho Cố Thừa Tiêu kinh ngạc hừ nhẹ: “Tối nhất là cô nói được làm được.”

 

Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng anh vừa bước được vài bước, Hứa Tâm Duyệt ở đằng sau mới nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng đưa tay giữ cổ tay anh: “Cố tiên sinh, chờ một chút.”

 

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thừa Tiêu nhìn cổ tay của bản thân bị một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ nắm chặt, anh lập tức nhướng mày không vui: “Buông ra.”

 

Hứa Tâm Duyệt mới phát hiện bản thân mình thát lễ: “Xin lỗi… tôi chỉ là muốn anh chờ một chút, tôi muốn trả lại tiền viện phí cho anh, anh đợi một chút được không? Tôi lên tầng lấy tiền.”

 

Có Thừa Tiêu phát nhẹ tay: “Không cần đâu, coi như là tôi bố thí cho cô!”

 

Nói xong câu này, người đàn ông lạnh lùng rời đi.

 

Còn cô gái ở đằng sau, toàn thân căng cứng, bồ thí?

 

Người đàn ông này có cần như vậy không?

 

Anh cứu cô, cô rất cảm kích, nhưng câu nói này của anh, rõ ràng có ý sỉ nhục.

 

Hứa Tâm Duyệt bước ra, nhìn thấy chiếc xe màu đen vừa rời khỏi khu phó, cô khoanh tay lại, cảm thấy một cỗ chua xót không thể giải thích được.

 

Cô quay lại phòng khách, cũng may không làm bà ngoại thức giắc, cô ngồi trên sô pha, có chút buồn bực khiến cô nói không nên lời, đặc biệt là câu nói cuối cùng của Cố Thừa Tiêu khiến cô cảm thấy quá đáng.

 

Đúng lúc này, điện thoại kêu lên, cô cầm lên xem, hàng lông mày giãn ra nghe máy: “Alol”

 

*Eh, tớ muốn về nước phát triển.”

 

Một giọng nữ thân mật ở đầu dây bên kia vang lên.

 

“Sao vậy? Đang yên đang lành, sao lại về nước phát triển, không phải cậu nói ở nước ngoài càng có tiền đồ hơn sao?”

 

*Tớ bị sa thải rồi.”

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm xuống.

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức đứng dậy, quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy?”

 

“Bị người ta tính kế, ông chủ trực tiếp sa thải tớ, bây giờ tớ trở thành người thất nghiệp rồi, nên muốn về nước phát triển lại.”

 

“Thiên kim tiểu thư như cậu, cho dù không cần làm việc, cũng có hàng đống tài sản đang chờ cậu thừa kế!”

 

“Tớ không muốn dựa vào người nhà, tớ muốn dựa vào bản thân, hơn nữa, tớ yêu thích công việc của mình.”

 

“Được rồi, lúc nào về nước, tớ đến sân bay đón cậu.”

 

Hứa Tâm Duyệt hỏi chị em tốt.

 

“Sáu rưỡi chiều mai, cậu đến đón tớ!”

 

Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, cười nói: “Xem ra cậu mua xong vé rồi, mới gọi điện cho tớ!”

 

*Ở đây thêm một giây tớ cũng không muốn, nhớ đến đấy!”

 

“Được! Tớ nhất định sẽ đến đón cậu đúng giờ.”

 

Hứa Tâm Duyệt cười trả lời.

 

*Tắt máy đây, tớ chuẩn bị quà cho cậu đó! Cậu mong chờ chút đi!”

 

“Được, tớ chờ quà của cậu.”

 

Hứa Tâm Duyệt nói xong, đầu dây bên kia cũng ngắt điện thoại.

 

Lê Yên là bạn học cấp ba của Hứa Tâm Duyệt, cũng là người chị em tốt nhất cho đến bây giờ của cô, cô ấy là biên tập viên của một tạp chí thời trang nước ngoài, nhưng có vẻ như cô ấy vừa kết thúc sự nghiệp ba năm làm việc của mình.

 

Lúc này, trên chiếc Bentley đi hướng về phía tập đoàn Cố thị, bầu không khí trong xe hạ thấp dưới mức không độ, La Mẫn ngồi ở ghế sau trực tiếp cảm thấy rùng mình.

 

Ông chủ đằng trước không lên tiếng, cậu nhóc ngồi sau khoanh tay, nhìn cửa sổ, tuổi còn nhỏ nhưng khí chất lạnh lùng, tuyệt đối không thua kém gì so với ông chủ.