Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 300



Chương 300 Sự Tin Tưởng Của Cô Áy

Hình Liệt Hàn theo dõi cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, im lặng quan sát những thay đổi của họ, anh cũng muốn kiểm tra tình cảm của Đường Tư Vũ dành cho mình.

Đường Tư Vũ nghiêng đầu, mỉm cười với Hình Liệt Hàn, nhìn Nghê Yên ở phía đối diện với ánh mắt có chút cảm kích: “Cảm ơn cô đã giúp cho anh ấy trở nên dịu dàng, ân cần, và biết chăm sóc người khác. Bây giờ Liệt Hàn đối xử rất tốt với tôi, tôi tin trong đó cũng có công sức của co.

Câu trả lời này quả thực đã giáng một đòn đánh hết sức mạnh mẽ, sắc mặt Nghê Yên lập tức tái nhọt.

Câu nói này cũng khiến thần kinh của Hình Liệt Hàn căng thẳng, anh có thể nghe thấy Đường Tư Vũ nói vậy, nhưng có phải trong lòng đã giận anh rồi không?

Anh có cảm giác rằng Đường Tư Vũ sẽ tính số với anh sau vậy.

Tâm trí của Nghê Yên như muốn điên lên, nhưng ngoài mặt cô vẫn khá bình tĩnh, chỉ là nghiền răng nhìn Đường Tư Vũ: “Cô không biết hồi đó Liệt Hàn yêu tôi nhiều đến mức nào đâu.”

Đường Tư Vũ quay đầu lại liếc nhìn Hình Liệt Hàn, cô cười nhẹ: “Ai chả có quá khứ.

Tôi cũng có quá khứ. Nếu Liệt Hàn đã không bận tâm, thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh ấy.”

Căn bản là người đàn ông này đã thành thật thú nhận rằng khi anh ở với Nghê Yên, anh đã không đi đến bước cuối cùng của mối quan hệ.

Nếu không, cô đã không bình tĩnh như vậy.

Nghe những lời này, Hình Liệt Hàn cảm thấy rất vui, nhưng anh không dám sơ suất, bởi vì tâm tư của Đường Tư Vũ, anh cũng khó lường trước được.

Nếu không, anh đã không tốn nhiều thời gian như vậy mới theo đuổi được cô.

Anh tin rằng chỉ dựa vào sức hấp dẫn toát ra từ người phụ nữ này, cho dù anh không chiều chuộng cô thì tự nhiên cũng sẽ có những người đàn ông khác muốn có được cô.

Giống như Mộ Phi vậy, cô dù đã sinh con rồi mà hắn vẫn bám theo mãi, khiến anh tức giận.

Sau khi miên man suy nghĩ, Hình Liệt Hàn lo lắng liếc nhìn Đường Tư Vũ.

Nghê Yên nhìn Hình Liệt Hàn, nghĩ rằng anh sẽ cho cô một chút tự tin, nhưng ánh mắt của Hình Liệt Hàn đã nhẹ nhàng đọng lại trên khuôn mặt Đường Tư Vũ, từ khi cô bước vào, anh đã chẳng hề nhìn thẳng vào cô rồi.

“Liệt Hàn, lần sau anh hẹn em, em hy vọng anh không dẫn theo người khác, em chỉ muốn hẹn với một mình anh thôi.”

Nghê Yên hướng chủ đề về phía Hình Liệt Hàn.

Hình Liệt Hàn lúc này mới nhìn cô: “Nghê Yên, mục đích tôi mời cô đến là muốn nói với cô rằng tôi đã có người phụ nữ tôi yêu rồi, hãy quên quá khứ đi và sống cuộc sống hiện tại thật tốt, đừng níu kéo nữa.”

Nghê Yên như bị tát bởi một bàn tay vô hình, cô ăn mặc tỉ mỉ như vậy, hóa ra, cũng chẳng để làm gì, điều này khiến cô nghĩ mình thật nực cười.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ bị xúc phạm như thế này, và cô cũng chưa bao giò làm chuyện nực cười như vậy.

Nỗi uất hận trong lòng chỉ có mình cô biết, .

mọi mong đợi của cô đều tan thành mây khói, trái tim như bị xé thành trăm mảnh.

Cô lập tức đau đớn đứng lên, và nhìn Hình Liệt Hàn phẫn uất: “Liệt Hàn, anh sẽ hối hận khi làm điều này với em.”

“Nghê Yên, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm như này với cô, tôi chỉ mong cô có thể sống cuộc sống của chính mình, và đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.” Đôi mắt của Hình Liệt Hàn hiện lên một chút cảnh cáo.

Trái tim Nghê Yên lại rướm máu, cô nhìn Hình Liệt Hàn: “Em không muốn, em vẫn yêu anh. Người đàn ông mà em yêu nhất trên đời này chỉ có thể là anh. Kể cả sau khi chia tay, em cũng không muốn tìm người đàn ông khác, Liệt Hàn, em chỉ muốn anh thôi.”

Cảm xúc của Nghê Yên có chút mát kiểm soát, cô đã đem tâm tư của mình nói hết ra mất rồi.

Đường Tư Vũ khế nhíu mày, cô đã đánh giá thấp tình yêu của Nghê Yên dành cho Hình Liệt Hàn, nghe những lời cô ta nói, có thể thấy cô ta có một số cảm xúc tiêu cực.

“Cô Nghê, sao cô lại phải khổ vậy chứ?”

Đường Tư Vũ thở dài, cùng là phụ nữ, cô thật sự không muốn làm xấu mặt nhau.

“Cô im đi, không đến lượt cô nói, nếu không phải lúc đó tôi buông tay anh ấy trong đau khổ, thì làm gì có chỗ cho cô chen chân vào chứ?” Nghê Yên không ngớt chế nhạo.

Khuôn mặt của Hình Liệt Hàn trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Cô không được phép mắng cô ấy, ân oán giữa chúng ta không liên quan gì đến cô ấy.”

“Sao lại không liên quan? Nếu không phải cô ta bám lấy anh, anh nhất định có thể trở về bên em, đúng không?” Nghê Yên cười khổ hỏi.

Hình Liệt Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không thể nào, cho dù ở bên cạnh tôi không phải là Tư Vũ, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô nữa, cô hãy từ bỏ đi.”

Nói xong, Hình Liệt Hàn đỡ Đường Tư Vũ dậy: “Tôi rất biết ơn ông trời đã đưa cô ấy đến bên cạnh tôi. Đời này, ngoại trừ cô ấy ra, tôi sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào nữa.”

Đường Tư Vũ sững sờ, Hình Liệt Hàn dẫn cô về phía cửa, để lại Nghê Yên bàng hoàng, sắp ngã quy.

Khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Nghê Yên đột nhiên hét lên: “Đường Tư Vũ, cô đừng có mà đắc ý. Kết cục của tôi hôm nay sẽ là kết cục của cô ngày mai. Anh ta bỏ rơi được tôi, anh ta cũng có thể bỏ rơi được Aw CÓ.

Khi Đường Tư Vũ chuẩn bị rời khỏi, bước chân của cô khựng lại, theo sau, cánh tay của Hình Liệt Hàn ôm chặt lấy cô, như thể muốn loại bỏ sự hoang mang trong lòng cô.

Đường Tư Vũ ngắng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô tự nhiên vững vàng hẳn lên, lời nói của Nghê Yên không còn có thể kích động cô được nữa.

Cánh cửa đóng lại, Nghê Yên cuối cùng cũng ôm mặt và khóc nức nở.

Đường Tư Vũ vừa rời khỏi đại sảnh, tâm trạng rất nặng nè, cô lặng lẽ đi theo Hình Liệt Hàn lên xe.

Ngồi trên xe, Đường Tư Vũ vẫn không biết phải nói gì.

Hình Liệt Hàn không khởi động xe, anh lo lắng nhìn cô: “Em có bị ảnh hưởng không? Câu nói cuối cùng của Nghê Yên, em sẽ không cho là thật chứ?”

Đường Tư Vũ ngắng đầu nhìn anh: “Em sẽ không.”

“Vậy thì em có tin anh không?” Hình Liệt Hàn không yên tâm hỏi lại.

Đường Tư Vũ khóe miệng cong lên một nụ cười: “Em tin.”

Nhìn nụ cười của cô, Hình Liệt Hàn chỉ có thể thả lỏng một chút, vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng anh tin rằng, lời nói đó của Nghê Yên, anh sẽ dùng cả cuộc đời chứng minh cho cô.

Hình Liệt Hàn cùng Đường Tư Vũ rời đi, Nghê Yên ngồi một mình trên sô pha, nhìn tách trà trên bàn, cô đột nhiên phẫn hận hất đồ tách trà, cô rất hận.

Chén trà rơi trên mặt đất, nhưng vì tấm thảm nên không bị vỡ, trong lòng Nghê Yên càng thêm buồn bực.

Cô khóc một hồi, cầm điện thoại bám vào số của Diệp Khải Nguyên.

“Alol Chị à?”

“Đến đón tôi đi.”

“Chị, chị sao vậy?”

“Đùng hỏi, tôi hận Hình Liệt Hàn, tôi vô cùng hận bọn họ.” Nghê Yên không khỏi rít lên trên điện thoại.

“Được rồi, em đến đón chị ngay đây.” Diệp .

Khải Nguyên đáp nhanh.

Nghê Yên cúp máy, cô nghiến răng đi tới cửa sổ kiểu Pháp, oán hận nói: “Liệt Hàn, là anh ép tôi, anh ép tôi làm kẻ thù của anh, nếu không thể làm anh yêu tôi, thì hãy để anh hận tôi đi. Tôi sẽ không đề cho anh và Đường Tư Vũ yên đâu.”

Nói xong, cô dùng tay đập mạnh cửa kính.