Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 307



Chương 307: Tức Giận Rời Đi

Tô Hi ngồi tại chỗ càng nghĩ càng tức giận, đôi mắt cô đầy oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, trên sân khấu MC nói gì cô hoàn toàn không nghe thấy, cô chỉ có tràn đầy sự tức giận.

Ôn Lệ Thâm cũng không ngờ khi mình tiết lộ thân phận lại khiến trong lòng người phụ nữ này kháng cự như thế. Nhưng anh rất tự tin là người phụ nữ này không phải là một người dễ bị lừa.

Với lại tính tình lại còn rất cương trực.

“Thật xin lỗi.” Ôn Lệ Thâm nghiêng người tới, giọng nói trầm thấp có một tia áy náy.

Tô Hi nghe vào trong lòng nhưng lại từ chối tiếp nhận, cô không muốn nhìn thấy anh.

Cô ôm lấy giải thưởng và đứng dậy khỏi vị trí của mình. Cô định rời đi, cô tìm điện thoại di động trong túi xách muốn gọi điện thoại cho Annie, cô muốn rời khỏi nơi này.

Cô vừa đứng lên thì trong lòng Ôn Lệ Thâm hơi căng thẳng một chút, người phụ nữ này muốn đi đâu?

Cho dù cô ấy đi đâu thì anh cũng không yên tâm.

Ôn Lệ Thâm cũng nhanh chóng đứng dậy, giờ phút này dưới sân khấu ánh đèn rất tối, tất cả mọi người đều đang xem các giải thưởng khác trên sân khấu. Tô Hi đi ra từ một cánh cửa ở bên cạnh, bước vào một đầu hành lang, tất cả mọi người đang tham dự lễ trao giải nên trong hành lang rất vắng lặng, cũng không có ai.

Tô Hi vừa mới đóng cửa lại thì ngay sau đó Ôn Lệ Thâm đã mở cửa đuổi theo, anh trầm thấp gọi cô: “Hi Hi, dừng lại.”

Tô Hi không muốn quan tâm đến anh. Cô chỉ tập trung đi.

Cô không đếm xỉa tới khiến người đàn ông phía sau có chút tức giận, anh sải mấy bước đuổi kịp cô rồi siết chặt một bên cổ tay cô: “Em nghe tôi giải thích và để tôi xin lỗi được không?”

Tô Hi giấy dụa giật tay của cô ra, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Còn nói cái gì nữa? Anh luôn lừa gạt tôi, anh chính là một tên lừa gạt, căn bản tôi không muốn nghe anh nói.”

Nói xong Tô Hi dùng sức giật và rút tay về, Ôn Lệ Thâm cũng không dám dùng sức nắm chặt cô, sợ làm cô đau.

Tô Hi tiếp tục nhanh chân đi về phía trước, không muốn để ý tới anh.

“Tô Hi, em đứng lại đó cho tôi, không phải tôi lầy thân phận bạn bè ra lệnh cho em, mà là lấy thân phận ông chủ ra lệnh cho em.” Ở phía sau Ôn Lệ Thâm trầm giọng nói.

Thân thể Tô Hi lập tức dừng lại, lồng ngực cô phập phồng dữ dội, vốn dĩ vạt áo ở đằng trước có chút xuyên thấu cho nên bây giờ càng dễ thấy hơn.

Ôn Lệ Thâm thấy chiêu này có hiệu quả thì nhanh chân đi đến bên cạnh cô, ánh mắt thâm thúy có chút đau lòng nhìn cô: “Nếu như em muốn đánh tôi, mắng tôi, tôi đều tùy theo em, em muốn trút giận thế nào tôi cũng đồng ý.”

Tô Hi cắn môi chặt môi đỏ, đơn giản cô chỉ là không muốn để ý đến anh, bởi vì cô không chấp nhận được cảm giác mình luôn bị anh lừa dối.

Cô cũng không tiếp nhận được việc anh đột nhiên trở thành ông chủ của mình. Tô Hi bỗng nhiên dùng nắm đấm đánh mạnh vào người anh giống như là trút giận: “Anh chính là một tên lừa gạt, khốn nạn, rất khốn nạn…tôi chán ghét anh.”

Ôn Lệ Thâm không nhúc nhích đề cô tùy ý đánh mình, ngực anh cũng không cảm giác được lực, trái lại là không nỡ để cô dùng tay đánh rồi bị đau.

Sau khi đánh hai phát Tô Hi không còn sức nữa, trong khi cô đang thở dốc thì một cánh tay mạnh mẽ cuốn cô ấn vào trong lồng ngực đàn ông, ôm chặt lấy cô.

Tô Hi hít sâu một hơi, cảm giác bản thân mình bị ôm thật chặt. Người đàn ông này còn dám ôm cô à, cô cho phép sao?

Hai người ở trong hành lang đều không phát hiện ra bên cạnh có một phóng viên giải trí vừa đi ngang qua đã lén chụp máy bức ảnh, nhưng sợ bị phát hiện nên anh ta vội vàng trồn đi.

Nhưng không thể nghi ngờ trong tay anh ta đã có một tư liệu rất lớn. Hóa ra Tô Hi đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là có sự giả dối.

Sau khi thân phận của Ôn Lệ Thâm được công bố vào tối nay, hầu như toàn bộ người trong ngành giải trí đều chấn động và kinh ngạc, tất cả cũng đã biết ông chủ lớn này. Vừa rồi phóng viên giải trí kia trà trộn vào nên cũng biết thân phận của Ôn Lệ Thâm.

Giờ phút này nhìn Ôn Lệ Thâm và Tô Hi đang ôm ôm ấp ấp, đây chẳng phải là thể hiện Tô Hi bị quy tắc ngầm nên mới có thể đoạt được giải thưởng này sao? Bởi vì sự lựa chọn cho giải thưởng này không phải chỉ có một mình Tô Hi.

Tô Hi có chút tức giận đẩy Ôn Lệ Thâm đang ôm cô ra rồi lùi về sau một bước, đưa tay làm động tác cự tuyệt: “Đêm nay tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Nói xong cô nhanh chân đi về phía lối ra, Ôn Lệ Thâm cũng rất bất đắc dĩ và ảo não, anh cắn môi mỏng, tốt nhất là đi theo bước chân của Tô Hi. Ở ngay cửa Annie và Tiểu Mễ đang chờ đón cô, Ôn Lệ Thâm đứng ở một bên.

Ngay lập tức Annie vẻ mặt cung kính đi tới chào hỏi anh: “Tổng giám đốc Ôn, xin chào, thật sự tôi không biết ngài chính là ông chủ lớn của chúng tôi, trước kia có gì thất lễ, xin ngài bao dung độ lượng tha thứ cho chúng tôi!”

Tiểu Mễ cũng có biểu cảm không dám tin.

Lúc này Tô Hi quay đầu nói với Annie: “Không cần phải xin lỗi anh ấy, ông chủ lớn thì có gì đặc biệt hơn người.”

Amnie lập tức hoảng sợ quay đầu lại nhìn Tô Hi, chị có cảm giác kích động muốn đi bịt mồm của cô lại, Tô Hi không muốn sống nữa à? Tại sao có thể đắc tội với ông chủ lớn được?

“Các cô đưa cô ấy về nhà an toàn nhé!”

Nói xong Ôn Lệ Thâm nhìn Tô Hi căn dặn một tiếng: “Sau khi về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là nhắn một cái tin cũng được.”

Tô Hi giống như không nghe thấy, dẫn đầu đi ra ngoài, Annie và Tiểu Mễ cũng nhanh chóng đi theo. Ở phía sau, Ôn Lệ Thâm đau khổ thở dài một hơi, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Tô Hi ngồi vào trong xe, Annie và Tiểu Mễ đều mừng như điên.

“Trời ạ! Ngài Ôn chính là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thiên Mộ. Sau này chị Hi Hi của chúng ta có phải sẽ trở thành phu nhân Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Mộ hay không?” Tiểu Mễ bắt đầu nói nhảm.

Annie nhận ra Tô Hi không vui, cô ấy vội vàng nháy mắt với Tiểu Mễ.

Đương nhiên Tô Hi đã nghe thấy, cô hừ một tiếng: “Tôi không muốn làm phu nhân tổng giám đốc của anh ta đâu. Ai muốn làm thì đi mà làm, cả đời này tôi không muốn để ý đến anh ta.”

“Hi Hi, sao phải thế? Em biết anh ta là tổng giám đốc của chúng ta không tốt sao? Ít ra sau này anh ta sẽ chiếu cố đến em.” Amnie khuyên giải.

Có lẽ cảm giác bị lừa dối của Tô Hi là điều mà người khác không trải qua nên không hiểu được, chỉ có cô mới có thể sinh ra loại cảm xúc tương phản mãnh liệt này.

Rõ ràng anh có thể nói cho cô biết về thân phận của anh vào lúc vừa quen nhau.

Cho dù là sau này anh tìm một cơ hội để nói cho cô biết thì cô cũng sẽ không phản cảm như thé, dù sao cô chính là tức giận.

“Đúng vậy! Chị Hi Hi, Tổng giám đốc Ôn là ông chủ lớn, sau này nhất định chị sẽ có nguồn tài nguyên liên tục không ngừng. Chị sẽ có vô số bộ phim, với lại mỗi bộ phim chị sẽ là nhân vật chính, hơn nữa còn có thể tiến ra quốc tế.” Tiểu Mễ chỉ ra những lợi ích trong tương lai giúp cô.

Nhưng Tô Hi càng nghe càng cảm thấy không vui, cô nói với Tiểu Mễ: “Đừng nói nữa, coi như anh ta cho tôi thì tôi cũng không cần, tôi không muốn sau này khi người ta nhắc đến tôi thì lại biến những nỗ lực của tôi thành thứ có liên quan đến anh ta.”

“Ừm! Đúng là như thế thật! Chẳng may người khác nói chị dựa vào tổng giám đốc để đi lên, vậy thì cũng sẽ không nói được gì.” Tiểu Mễ dầu cái miệng nhỏ nhắn lên Và nói.

Annie quay đầu trừng cô ấy: “Em đừng có nhiều lời.” Nói xong lại đưa tay kéo Tô Hi nói: “Đừng tức giận nữa, chúng ta quay phim thật tốt và có gắng làm tốt việc của mình là được.”

— QUẢNG CÁO —