Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 339



Chương 339: Nguy Hiểm Cận Kè

Sự căng thẳng của Đường Tư Vũ dần được thả lỏng, cô xoay người, biết là anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô nên mới dừng lại.

“Xin lỗi, em sẽ căng thẳng nếu không kiềm chế được.” Đường Tư Vũ xin lỗi.

Chuyện cái đêm từ 6 năm trước kia, cô đã không còn hận anh, nhưng ký ức của thể xác thường nhạy cảm và mạnh mẽ hơn cả tinh thần.

Đặc biệt là trong vấn đề này, não của cô không thể làm cơ thể thả lỏng được, cô cũng khó chịu về việc này. Hình Liệt Hàn cười, xoa đầu cô: “Không vội… Chờ chúng ta thoải mái mấy ngày rồi lại thử, dù sao cũng đã nhịn đến bây giờ, nhịn thêm một chút cũng được.”

Trong lòng Đường Tư Vũ cảm động, duỗi tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào.

Sau khi Đường Tư Vũ ngủ, Hình Liệt Hàn mới bị cơn buồn ngủ ngọt ngào của cô lây nhiễm, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Đêm nay, trong một xưởng sửa xe của thành phố, Diệp Khải Nguyên và người của anh ta đang tạm thời ở đây để nghỉ ngơi và thu xếp.

Làm cho Diệp Khải Nguyên cảm thấy vui vẻ chính là người của anh ta có bạn bè ở đây, cho nên bọn họ không cần phải lộ mặt đến ở trong khách sạn, mà ở trong xưởng sửa xe bí mật này. Hơn nữa, còn có thể mua thêm một ít súng có uy lực khá lớn.

Nghê Yên đã phát điên, thậm chí Diệp Khải Nguyên cũng phát điên theo, không gì khiến anh ta hạnh phúc hơn việc loại bỏ người đàn ông trong lòng người mình yêu.

Anh ta không hận Hình Liệt Hàn, nhưng bởi vì người phụ nữ mà anh ta yêu hận hắn, nên anh ta cũng hận, thậm chí còn hận hơn.

Lần này anh ta đã thăm dò rõ ràng lịch trình của Hình Liệt Hàn, lúc này, bọn họ đang lần lượt xem bản đồ tìm nơi để ra tay, tình cờ có người quen ở đây nên chuyện này cũng không rắc rồi.

Chỗ mà lần này Hình Liệt Hàn đến là một trang viên, cách xa thành phó, trên đoạn đường này có nhiều cơ hội để ra tay hơn, có cầu, còn có đường rừng khá vắng vẻ.

Bây giờ, bọn họ lại chưa nắm rõ lần này Hình Liệt Hàn sẽ mang theo bao nhiêu vệ sĩ ra ngoài. Nếu vệ sĩ tương đối nhiều thì muốn xuống tay với anh, vẫn sẽ tương đối khó.

Mà lần này Diệp Khải Nguyên hoàn toàn không muốn Hình Liệt Hàn sống sót về nước, sau khi ám sát xong, anh ta cũng định sẽ trốn đi, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Nghê Yên.

“Vậy ở ra tay ở chỗ ngã rẽ này đi! Chúng ta phục kích hai nhóm người. Nếu trong lần đầu tiên mà anh ta còn sống, vậy thì anh ta sẽ buộc phải đến địa điểm thứ hai.

Lúc đó, anh ta sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.”

Diệp Khải Nguyên đồng ý với cách làm đó, chặn mọi đường sống của Hình Liệt Hàn, không được đề anh chạy thoát.

“Mấy người đừng chủ quan, đừng cho rằng Hình Liệt Hàn chỉ là một doanh nhân, thân thủ của hắn cũng không hề yếu, hắn còn từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng, giành được thành tích vô cùng xuất sắc, cho dù là thiện xạ hay chiến đấu thì cũng không được coi thường.”

“Sợ cái gì, có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng mạnh bằng súng trên tay anh em chúng tôi.” Có người đàn ông vẫn khinh địch, gã tự tin cầm súng trong tay.

Diệp Khải Nguyên liếc gã một cái: “Mấy người không hiểu rõ hắn, ngay cả tôi cũng không hiểu rõ, cho nên càng không thể xem thường được.”

“Mọi người đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai chính là thời điểm hành động, đừng coi thường.” Diệp Khải Nguyên nói xong liền nắm chặt tay, lần này tuyệt đối không thể thất bại.

Vào sáng sớm, sương mù bao phủ cả bầu trời thành phố, đứng trong căn phòng áp mái của khách sạn, nhìn sương mù bay lên từ đỉnh tòa nhà, cảnh tượng hiếm có như đang ở thiên cung.

Hình Liệt Hàn dậy rất nhẹ nhàng, không hề đánh thức người phụ nữ vẫn đang ngủ. Thể lực của anh vẫn luôn rất tốt, sau khi ngủ sâu máy tiếng liền có thể phục hồi trạng thái tinh thần tốt nhát.

Lúc Hình Liệt Hàn ra khỏi cửa là 8 giờ, anh đưa theo sáu vệ sĩ đi cùng, tất cả đều là những người anh luôn tin tưởng.

Nhưng anh không mang theo tất cả vệ sĩ mà để lại hai vệ sĩ ở khách sạn, bảo vệ an toàn cho đều Đường Tư Vũ.

Đang ở nước khác nên anh vẫn lo cho sự an toàn của cô nhất.

Hai chiếc xe màu đen chạy trên con đường mờ sương, lộ trình rõ ràng. Hình Liệt Hàn ngồi ở đằng sau xem tài liệu, ở giữa có đặt một ly cà phê thơm ngát và dịu nhẹ, thỉnh thoảng anh lại khẽ nhấp một ngụm cà phê, trong khi ánh mắt sắc bén vẫn nhìn tài liệu.

Lần này anh đến đây là để chuẩn bị đàm phán hợp tác hai năm, vì vậy anh không thể để xảy ra vấn đề gì với lần hợp tác này.

Sự thành công của mỗi người không phải là do may mắn, cũng không phải là ngẫu nhiên, tất nhiên là phải có sự nỗ lực mà người khác cũng nhìn thấy.

Hình Liệt Hàn cũng vậy, thái độ của anh đối với công việc là hoàn toàn nghiêm túc, không hề qua loa.

Cho nên nếu muốn trở thành cấp dưới của anh, thì cần phải có chỉ số thông minh ngang với anh.

Lần này anh không mang trợ lý theo, bởi vì lần hợp tác này vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, chỉ là một cuộc đàm phán tương đối nhẹ nhàng.

Sương mù trên đường phố bắt đầu tan dần, nhưng khi lái xe ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, đi vào đường cao tốc có núi bao quanh ở hai bên, sương mù ở đây lại vẫn chưa tan. Đi trong thời tiết như vậy, trong lòng Hình Liệt Hàn mơ hồ cảm thấy sự nguy hiểm.

Đây chỉ là ý thức khi mà anh đã quen với việc phát hiện nguy hiểm, anh nhắc vệ sĩ ở phía trước chú ý xung quanh xe.

Có nguy hiểm, tuy nhiên lại không xảy ra Ä: T ` ^ vào buôi sáng mà muộn hơn.

Trên một ngọn đổi nhỏ cách trang viên 20 km, nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào đoàn xe của Hình Liệt Hàn đang đi qua.

Kính viễn vọng của Diệp Khải Nguyên vẫn luôn nhìn theo đoàn xe đến lúc biến mắt trong rừng cây, anh ta nhếch môi cười lạnh, không nghĩ rằng Hình Liệt Hàn lại chủ quan như vậy, chỉ dùng một chiếc xe để hộ tống.

Diệp Khải Nguyên cũng hoàn toàn không biết, lần này Hình Liệt Hàn có đưa theo Đường Tư Vũ đi nên anh để hai vệ sĩ lại.

Nếu không, Hình Liệt Hàn khi đi ra ngoài ở nước ngoài đều có ba chiếc xe.

“Ông chủ, như vậy có thể yên tâm rồi chứ!

Chẳng qua chỉ là vài người, có thể dễ dàng xử lí.”

Khuôn mặt Diệp Khải Nguyên lại u ám nói: “Trước khi nhiệm vụ hoàn thành thì không nên đưa ra kết luận vội.”

Trong khách sạn, Đường Tư Vũ lật người, cơ thể hơi lạnh nên muốn hấp thụ sự ấm áp, lại sờ thấy hơi ấm nhè nhẹ. Cô ngạc nhiên mở to mắt, người đàn ông ở bên cạnh đã dậy rồi.

Cô nhìn về phía đồng hồ báo thức ở bên cạnh, vậy mà đã hơn 9 giờ. Cô hơi mỉm cười, anh đi rồi nhỉ!

Đường Tư Vũ nhìn trần nhà, thở dài một hơi rồi túmn chăn. Cô thầm hạ quyết tâm, đêm nay, cho dù đau đến chết cũng phải hoàn thành, cô sẽ khắc phục tất cả sự sợ hãi, giao mình cho anh.

Nói xong, Đường Tư Vũ trước kia vẫn không tiếp xúc với những chuyện này, thậm chí còn từ chối, nhưng cô lại chui trong chăn, lén lút tìm một vài tin tức về vấn đề này để xem, xem cho đến khi mặt đỏ bừng.

Tuy nhiên, xem nhiều nên cô cũng hiểu nhiều hơn, xem một lúc, cảm nhận được hơi thở của người đàn còn lưu lại trong chăn, Đường Tư Vũ không dám xem nhiều. Cô quyết định, đêm nay đi! Như thế nào thì cũng phải khắc phục…

— QUẢNG CÁO —