Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 443



Chương 443: Hôn Gián Tiếp

Bánh kem hai tầng phủ đầy dâu tây vô cùng xinh đẹp, trên cùng dùng dâu tây làm thành một hình trái tim, nhìn có vẻ rất mộng ảo, hơn nữa còn có một đôi thiên sứ ở bên trên, bên cạnh có cắm hai mươi tư cây nến màu hồng, khiến Ôn Lương Diệu lần đầu nhìn thấy tạo hình của bánh kem mà gương mặt tuấn tú cứng lại, có chút phiếm đỏ.

Anh chỉ dặn mẹ đặt bánh kem dâu tây cho mình. Mẹ nhất định không nói với cửa hàng là đặt cho con trai rồi. Cái này rõ ràng là đặt một bánh kem hồng thiếu nữ.

Người khác nhìn cái bánh kem này thì không nghĩ gì nhiều. Hình Nhất Nặc và Hình Dĩ Hi đều nhìn chằm vào dâu tây kem tươi ở bên trên, nuốt nước miếng.

Chỉ có nội tâm Ôn Lương Diệu cảm thấy không đúng, còn có chút mất tự nhiên.

Anh kéo mẹ qua một bên trách: “Mẹ, mẹ đặt màu bánh cho con kiểu gì vậy? Mẹ không thể đặt loại nhìn trưởng thành một chút được sao?”

Ôn phu nhân có chút bó tay mà nhìn anh: “Không phải con gọi điện nói với mẹ là nhất định phải đặt vị dâu tây sao? Cái này không phải là vị dâu tây sao?”

“Vậy mẹ có nói với nhân viên cửa hàng là sinh nhật của con trai mẹ không?” Ôn Lương Diệu sầu não mà hỏi lại một câu.

Ôn phu nhân nhìn bánh kem đó, cuối cùng hiểu ra vì sao con trai hờn giận rồi.

Bà cười phụt một cái: “Đúng là quên rồi.”

Ôn Lương Diệu có chút muốn khóc mà khóc không ra mà nhìn mẹ. Chỉ là, còn may người khác cũng không dùng ánh mắt khác lạ nhìn anh: “Đi cắt bánh kem đi!

Mọi người đều đang đợi đấy!” Ôn phu nhân vỗ vai con trai thứ hai, bảo anh qua đó.

Ôn Lệ Thâm tìm một bật lửa, đốt cháy hai mươi tư cây nến bên trên. Hai cặp vợ chồng già thì không ham náo nhiệt nữa, ngồi trên sô pha bên cạnh mỉm cười mà nhìn một màn ấm áp trước mặt.

Ôn phu nhân đứng trước bánh kem. Ôn lão gia bảo người hầu tắt hết đèn phòng khách. Nền trên bánh kem liền trở nên vô cùng rực rỡ.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu hát bài mừng sinh nhật.” Hình Nhất Nặc võ tay, vô cùng tích cực mà huy động người xung quanh.

Cô hát trước: “Chúc mừng sinh nhật của anh…”

Âm thanh của cậu nhóc vang lên cùng với giọng của Đường Tư Vũ và Tô Hi: “Chúc mừng sinh nhật của em, chúc mừng sinh nhật của em…”

Ôn Lương Diệu không nhìn bánh kem.

Đứng đối diện với anh vừa hay là Hình Nhất Nặc. Cô võ tay, khuôn mặt nhỏ lắc lư, vô cùng đáng yêu.

“Anh Lương Diệu, anh phải bắt đầu ước rồi nhé!” Hình Nhất Nặc nhắc nhở Ôn Lương Diệu.

Ôn Lương Diệu cũng vô cùng tôn trọng nghi thức sinh nhật. Anh chắp hai tay lại, lông mi dày hợp lại cùng hàng mi dưới có độ cong hoàn mỹ, im lặng ước một điều ước.

Ước xong, anh mời cậu nhóc và Hình Nhất Nặc cùng thổi nén.

Hai đứa trẻ vô cùng vui vẻ mà phối hợp, trực tiếp thôi tắt nến. Đèn lại sáng lên, tiếp đó chính là thời gian ăn bánh kem.

Ôn Lương Diệu đích thân cắt bánh, chia ra, bảo hai đứa trẻ làm tiêu thiên sứ để đi phát bánh cho trưởng bối. Cậu nhóc bưng tới cho ông bà nội, Hình Nhất Nặc cũng chia cho Ôn lão gia và Ôn phu nhân.

“Daddy, mami, ăn bánh kem.” Cậu nhóc lại đưa cho cha mẹ. Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhận lấy bánh kem, nói cảm ơn với cậu nhóc. Cậu nhóc rất vui.

Chia xong bánh kem, bánh còn thừa rất nhiều. Hình Nhất Nặc và cậu nhóc đều có phần rất nhiều, hơn nữa bên trên cũng rất nhiều dâu tây.

Hình Nhất Nặc bưng một phần tới ngồi trên sô pha bên cạnh, lớp kem ngon tan vào miệng, đáy lòng cô ngọt ngào. Cô lén nhìn Ôn Lương Diệu một cái, anh chỉ ăn một miếng nhỏ, còn là miếng không có dâu tây.

Hình Nhất Nặc có chút đồng tình với anh, vì anh đã đưa dâu tây cho cô. Cô liền chọn một quả dâu tươi ngon nhất trong phần của mình đưa tới trước mặt anh, đặt dâi vào đĩa của anh: “Tặng cho anh một trái dâu.”

“Em ăn đi!” Ôn Lương Diệu không định chiếm dâu tây của cô.

“Không sao, em còn rất nhiều đấy!” Hình Nhất Nặc cười hì hì, ngồi bên cạnh.

Tô Hi và Đường Tư Vũ là phụ nữ, thật sự không có sức đề kháng với bánh kem, cộng thêm lớp kem lần này vô cùng thơm tươi, các cô đều ăn rất vui vẻ.

Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn cũng chỉ ăn cho có lệ, vì hai người là đàn ông, không thích ăn đồ ngọt.

Mọi người ăn xong bánh kem thì bắt đầu nói chuyện. Hình Nhất Nặc không thích nói chuyện với trưởng bối, cô cầm lấy bánh kem cùng cậu nhóc ngồi ăn dưới đèn đường ở bên ngoài. Ở đây có một cái ghế khắc hoa, rất thích hợp hưởng gió đêm.

“Cô, con muốn đi uống nước. Cô có đi vào cùng con không?” Cậu nhóc ăn mà có chút khát rồi.

“Cô ăn xong rồi vào, con vào trước đi!”

Trong tay Hình Nhất Nặc vẫn còn rất nhiều, hơn nữa cô định ăn từ từ. Lúc nãy ăn cơm, cô cố tình để bụng ăn bánh kem đấy!

Cậu nhóc thật sự khát rồi nên cậu phải đi tìm mami uống nước.

Cậu nhóc vừa đi thì bóng dáng của Ôn Lương Diệu liền đi ra cửa. Anh nhìn cô gái nghiêm túc bưng đĩa bánh kem, ngồi ăn dưới đèn đường, khóe miệng anh không kìm được mà hiện ý cười.

Hình Nhất Nặc ngắng đầu thấy anh đi qua. Cô liền chừa ra một chỗ cho anh. Ôn Lương Diệu nhìn lên khóe miệng dính kem của cô, giống như đứa trẻ không biết sự đời vậy.

Anh không kìm được mà chỉ về khóe miệng cô. Hình Nhất Nặc chớp mắt: “Cái gì?”

Ôn Lương Diệu ma xui quỷ khiến mà không nhắc lần thứ hai, mà anh vươn tay qua, dịu dàng mà lau khóe miệng cô một cái.

Hình Nhất Nặc liền hiểu ra, vội tự mình hoảng loạn mà dùng tay quệt: “Còn kem không?”

“Không.” Anh lắc đầu. Trên ngón tay anh vẫn còn kem. Anh quay lưng lại, ở phía cô không nhìn thấy mà đưa kem vào miệng mút.

Hình Nhất Nặc thấy anh quay lưng lại với mình, tò mò mà hỏi: “Anh quay lưng lại với em làm gì?”

Ôn Lương Diệu vô cùng bình tĩnh mà quay người lại: “Không sao, em ăn nhanh chút!”

“Đợi chút, chỗ em còn có hai trái dâu, chia cho anh một trái.” Nói xong cô dùng nĩa xiên vào trái dâu đưa tới bên miệng anh: “Này, ăn đi!”

Ôn Lương Diệu do dự hai giây liền ăn, ăn xong anh đứng dậy rời đi.

Sau lưng Hình Nhất Nặc lại đưa một trái dâu vào miệng. Vừa mới đưa vào thì mặt cô liền đỏ bừng.

Lúc nãy cô và Ôn Lương Diệu cùng dùng một cái nĩa, chẳng lẽ chính là hôn gián tiếp trong truyền thuyết sao?

Trời ơi! Hình Nhất Nặc có cảm giác sắp ngất đi. Không phải chứ!

Lúc tám rưỡi, người của Ôn gia phải tạm biệt, Ôn Lệ Thâm cũng chuẩn bị đưa Tô Hi về biệt thự.

Trong cặp Hình Nhất Nặc còn có quà, là cô đặc biệt mua quà sinh nhật cho anh, một cuốn số tinh xảo. Dù không tính là đồ đắt giá gì nhưng Ôn Lương Diệu bây giờ là giáo viên, cần sổ để ghi chép một số thứ, nên cô đã mua. Nhận được quà, Ôn Lương Diệu khôn ngờ cô thật sự mua, anh vô cùng hài lòng mà nhận lấy.

— QUẢNG CÁO —