Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 514



Chương 514: Vô Cùng Bá Đạo

Lúc Tô Thấm từ phòng rửa tay quay lại, Hiên Viên Thần liền đem điện thoại của cô để trên bàn, gương mặt có chút âm u khó coi, Tô Thấm vừa bước vào liền nghe thấy tiếng tin nhắn quen thuộc vang lên.

Cô nhìn điện thoại trên mặt bàn một cái, nhìn kĩ đó không phải điện thoại của cô sao?

Ánh mắt của Hiên Viên Thần cứ nhìn màn hình điện thoại, nó thi thoảng hiện lên một câu, đó đều là tin nhắn tấn công của Lý Tuấn với Tô Thám. Tô Thám nghe thấy hai tiếng tin nhắn liên tục vang lên, lập tức trong lòng cô gấp gáp, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở khoá điện thoại ra nhấn vào tin nhắn, ít nhất xuất hiện hơn mười tin nhắn, cho dù số điện thoại này không có lưu lại, nhưng mà nhìn nội dung của tin nhắn này, Tô Thắm cũng biết đó là Lý Tuấn gửi đến.

“Xem mắt?” Đột nhiên, một câu hỏi của người đàn ông nghe không ra cảm xúc hỏi ra.

Tô Thám tay nắm điện thoại hơi run lên, trong lòng cũng căng ra, cô đem điện thoại chỉnh về chế độ im lặng, để vào trong túi. Cô cảm thấy trên đầu có ánh mắt sắc nhọn đang nhìn cô, khiến cô không nhịn được sinh ra mấy phần cảm giác căng thẳng bát an, cô cắn môi ngắng đầu nhìn vào ánh mắt sáng đến bức người của người đàn ông, cô gật đầu: “Vâng, từng gặp mặt với một người đàn ông.”

Vẻ mặt của Hiên Viên Thần đột nhiên trầm xuống, lúc này dáng vẻ anh tức giận không muốn khống chế, anh cực kì rõ ràng nói cho cô gái này, lúc này anh rất tức giận.

“Vì sao lừa tôi gặp người đàn ông khác?”

Anh cắn răng hỏi.

“Người đàn ông đó là họ hàng của chị em tốt của mẹ tôi, tôi chỉ là gặp mặt thể hiện tính lễ phép thôi, không có nguyên nhân gì khác.” Tô Thắm nuốt nước bọt, giải thích một câu.

Nhưng mà, giải thích như vậy đối với Hiên Viên Thần mà nói, căn bản không đủ dập được lửa giận của anh: “Lần sau bát kẻ là ai bảo em đi gặp mặt, chỉ cần là nam, người đàn ông có mục đích với em, em đều không được đi gặp.”

Tô Thắm không thể phản bác lại, tin nhắn vừa nãy, mỗi câu của Lý Tuấn đều đang hiện lên, muốn cùng cô qua lại, mà người đàn ông này nhất định đã nhìn thấy.

“Nói với người đàn ông đó, em đã có bạn trai rồi.” Hiên Viên Thần bá đạo ra lệnh nói, nội tâm vô cùng không vui.

“Không được.” Tô Thắm đột nhiên từ chối anh.

“Không được?” Hiên Viên Thần lông mày kiêm nhêch lên, đáy mắt có mây phân tức giận kiềm chế. Trong lòng Tô Thắm lập tức liền có loại suy nghĩ, nếu cô nói với Lý Tuần, cô có bạn trai rồi, nhỡ anh ta nói với dì của anh ta, dì của anh ta nhất định sẽ nói với mẹ cô, đến lúc đó, mẹ cô hỏi đến, cô ở đâu dẫn một người bạn trai về chứ?

“Tôi không để ý là được rồi.” Tô Thấm mím môi đỏ nói.

Hiên Viên Thần thân là đàn ông, tất nhiên hiểu tắm lòng của người ái mộ, không để ý vậy thì người đàn ông này nhất định sẽ dây dưa đến cùng, anh đưa tay về phía Tô Thắm.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

“Hả?” Tô Thắm kinh ngạc.

“Đưa cho tôi.” Tay của Hiên Viên Thần không thu lại, kiên trì muốn điện thoại của cô.

Tô Thắm không biết anh muốn làm gì, nhưng mà ánh mắt người đàn ông này có một loại uy nghiêm, khiến cô không thể không phục tùng, cô từ trong túi cầm điện thoại ra, mở khoá đưa cho anh.

Chỉ thấy Hiên Viên Thần nhắn thẳng vào số của Lý Tuấn, lại còn mở loa ngoài.

Tô Thắm không nhịn được giật nảy mình, anh muốn làm gì?

Bởi vì là Tô Thắm gọi đến, lúc đó Lý Tuần vô cùng vui vẻ, nhanh chóng nhận, giọng cũng vô cùng hoan hỉ: “Alo, Tô Thắm là em sao?”

Tô Thám nghe giọng của Lý Tuấn, trong lòng hơi nghẹn lại, cô nhìn Hiên Viên Thần, Hiên Viên Thần không có lập tức nói.

“Alo, Tô Thắm? Thật là Tô Thắm sao?

Sao em không nói gì vậy?” Giọng của Lý Tuấn gấp gáp hỏi.

Hiên Viên Thần híp mắt, cho dù là cách một cái loa nói chuyện, ánh mắt đều lộ ra một bá khí của người đứng đầu đất nước, giọng cảnh cáo lạnh lẽo trầm thấp từ môi mỏng phát ra: “Anh nghe đây cho tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không được quấy rầy cô ấy nữa.”

Lý Tuấn nghe giọng nói này, vô cùng kinh ngạc, nhưng vì tôn nghiêm đàn ông, anh ta vẫn vô cùng tức giận không vui: “Anh là ail Tôi theo đuổi Tô Thắm là việc của tôi, liên quan gì đến việc của anh chứ?”

Tim của Tô Thắm trực tiếp nhảy đến cổ họng, Lý Tuấn căn bản không biết mình đang nói chuyện cùng ai.

Hiên Viên Thần căn răng, hừ nhẹ nói: “Tôi là ai anh không có tư cách biết, nhưng nếu anh dám dây dưa với cô ấy, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu.”

Đại khái là trong lời Hiên Viên Thân lộ ra một loại uy nghiêm bẩm sinh, khiến Lý Tuấn trực tiếp kinh hô máy tiếng với loa, sau đó anh ta đột nhiên lại to gan hỏi: “Anh dựa vào đâu nói Tô Thắm là người phụ nữ của anh! Có có chứng cứ gì chứ.”

Tô Thắm đang nghe, tự gấp gáp thay Lý Tuần, hy vọng anh ta đừng nói chuyện nưa.

Đột nhiên, sau gáy cô bị một bàn tay nắm, giây tiếp theo môi người đàn ông đè xuống, trực tiếp hôn lên môi cô.

“Ưm…” Tô Thắm phát ra một tiếng kêu yêu kiều.

Mà loa của người đàn ông, lại ở bên môi của Tô Thắm, tiếng kêu này truyền vào trong tai Lý Tuấn đối diện, anh ta chắc cũng hiêu rồi.

Đầu óc của Tô Thắm trông rỗng vài giây, đợi người đàn ông vỏ ra, môi có chút sưng đỏ lên, sau đó cô liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh, giọng có chút đắc ý và thoả mãn: “Đây chính là chứng SỨ.

Lúc đó, quả nhiên Lý Tuấn tức giận ngắt điện thoại đi.

Đại khái hình tượng Tô Thắm trong lòng anh ta, đột nhiên liền biến mắt không tung tích.

Gương mặt của Tô Thắm đỏ bừng lên, lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cô không nhìn mặt khống chế tức giận nói một câu: “Sao ngài có thể làm như vậy chứ?”

Hiên Viên Thần trả điện thoại lại cho cô: “Lần sau đừng chọc vào những người đàn ông ruồi nhặng như này nữa, bọn họ không xứng.”

Giọng nói này rõ ràng là mang theo sự tức giận.

Tô Thắm nhận điện thoại, có chút cạn lời, cũng thấy được sự bá đạo chuyên chế của người đàn ông này rồi, trong lòng cô liền hiện lên sự chua xót.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, tôi đã đặt được món ăn em thích ăn, tối nay vui vẻ chút.” Hiên Viên Thần giơ tay ra, nhẹ nhàng vén tóc dài của cô ra đằng sau tai, lộ ra gương mặt hơi nóng của cô.

Giây tiếp theo, bàn tay lớn của anh lại phủ lên trên trán cô, sau khi uống thuốc, nhiệt độ của Tô Thám đã bình thường trở lại.

Bảy giò, món ăn đều lên đủ rồi, trong phòng bao yên tĩnh, ngoài tiếng gió ở bên ngoài cửa sổ thi thoảng thổi đến, không có bắt kì tiếng gì làm phiền bọn họ.

Tô Thắm dùng cơm, trong đầu toàn là lời của mẹ anh, điều này khiến lòng cô giống như trong sương giá, đến một chút suy nghĩ dư thừa đều không dám nghĩ.

“Ngon không?” Người đàn ông đối diện cười hỏi một câu.

“Vâng! Ngon ạ.” Tô Thấm gật gật đầu, khẩu vị ở nơi này tuyệt đối là số một, chỉ là trong lòng cô có quá nhiều chuyện, vì vậy không thể nào ăn.

“Ngon vì sao không ăn nhiều một chút?”

“Đại khái có chút không thoải mái, khẩu vị không tốt.” Tô Thám tự nhiên trả lời.

Hiên Viên Thần cũng không có miễn cưỡng cô, thay cô rót một cốc nước nóng đưa cho cô: “Uống nhiều nước đi.”

Tô Thắm bê cốc lên uống, cô nhìn thời gian đồng hồ trên tay, hiển thị tám rưỡi tối.

Cô nghĩ đến khoảng cách cách nhà của cô, thậm chí cần lộ trình một tiếng, cô đề cốc xuống, ngẩng đầu lên nói: “Tôi phải đi về rồi.”