Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 521



Chương 521: Tàn Nhẫn Đối Với Cô

Sau khi tiễn mẹ anh đi xong, Hiên Viên Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, trong chuyện này, anh cũng đã cho mẹ anh một thái độ, anh chưa bao giờ cứng rắn và bận tâm đến như vậy bởi vì sau này anh còn muốn giới thiệu Tô Thắm với người nhà.

Nếu lúc này anh từ chối Lâm Băng Nguyệt quá gay gắt thì sau này khi mẹ anh biết được chuyện Tô Thắm ở cạnh anh, nói không chừng bà sẽ có lời oán giận với Tô Thám.

Hiện tại, Hiên Viên Thần không muốn Tô Thắm liên quan đến chuyện này, chỉ cần mẹ anh lại nhắc đến Lâm Băng Nguyệt một lần nữa thì anh sẽ lấy đủ loại lý do để từ chối giống như trước đây vậy, lúc đó mẹ ai sẽ ..

hiểu ra anh không thích Lâm Băng Nguyệt và cũng sẽ không cưỡng ép anh nữa.

Hiên Viên Thần nóng lòng muốn gọi cho Tô Thấm đến bên cạnh mình, anh cầm điện thoại lên, đi về phía phòng làm việc, trực tiếp bám số của Tô Thâm.

“Alô!” Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Thám truyền đến.

Hiên Viên Thần chỉ cảm thấy mọi cảm xúc ủ rũ trong lòng đều vì câu nói của cô mà tiêu tan, cả người trở lên thoải mái hơn, anh cười nhẹ một tiếng đáp: “Em đang làm gì?”

“Đang ở nhà đọc sách thôi.” Tô Thâm trả lời.

“Kì nghỉ của em hôm nay sẽ kết thúc sáng sớm ngày mai, em trở vê đi làm đi!” Hiên Viên Thần nói.

Cuối cùng, Tô Thám cũng phải bật cười: “Ngài tổng thống, rõ ràng tôi còn có ba ngày nghỉ nữa, tại sao ngài lại yêu cầu tôi phải đi làm sớm hơn?”

Hiên Viên Thần không có cách nào giải thích cho cô, anh không khỏi bày ra giọng điệu cấp trên nói: “Tôi bảo em trở về thì trở về đi! Tôi cần em ở đây!”

“Được rồi! Tôi sẽ trở về!” Tô Thắm hứa với anh.

“Tô Thắm, nếu không thì em trở về vào đêm nay luôn đi!” Giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ câu xin đáng thương.

..

Tô Thám trầm mặc máy giây: “Vẫn là sáng sớm ngày mai tôi trở về đi!”

“Được rồi! Em muốn thế nào cũng được!”

Hiên Viên Thần đành chấp nhận, không cưỡng ép cô.

“Ngày mai gặp lại.” Tô Thắm có ý định cúp máy.

“Chờ một chút, tôi muốn cùng em nói chuyện một lát, muốn nghe giọng nói của em.” Hiên Viên Thần có chút không nỡ cúp máy.

“Nói chuyện gì?” Tô Thắm tò mò hỏi.

Hiên Viên Thần nhất thời không tìm ra chủ đề gì, liên cố ý nói: “Tô Thâm, em có biết em đang làm hại tôi không?”

Quả nhiên ở đầu bên kia, Tô Thắm hít một hơi thật sâu hỏi: “Tôi đã làm sai cái gì sao?”

“Em hại tôi thích em nhiều như vậy!” Hiên Viên Thần trực tiếp bày tỏ một câu tràn đầy tình cảm.

Tô Thắm ở đầu kia không nói gì mấy giây, đại khái là bị anh chọc tức.

Hiên Viên Thần lập tức có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Em tức giận sao?”

“Không có! Tôi chỉ là không biết ngài tổng thống cũng thích trêu đùa như vậy!” Quả thật, Tô Thắm có chút không vui mừng, bởi câu nói kia của anh thật sự làm cô cảm thấy sợ hãi, sợ mình đã phạm phải sai lầm lớn hại đên anh.

Hiên Viên Thần lập tức nghiêm túc lại, phản bác: “Đây là tôi nói lời thật lòng, làm sao lại là lời trêu đùa em cơ chứ? Tôi thật sự rất thích em”

“Mẹ tôi đang gọi tôi! Tô Thâm ở đầu dây bên kia nói: “Hiện tại tôi không thể nói chuyện với ngài nữa, để tôi xem mẹ tôi có việc gì không?”

“Được rồi! Ngày mai em đến sớm một chút!”

Hiên Viên Thần vửa nói xong thì cô liền cúp điện thoại.

Hiên Viên Cầm điện thoại lên, hơi giật mình kinh ngạc, phải biết rằng ngoài người nhà anh ra thì đúng là không ai dám cúp điện thoại của anh trước. ..

Tô Thám đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng mẹ gọi cô: “Tiểu Thấm, Tiểu Thắm, con có ở trong phòng không?”

“Mẹ, con ở đây, có chuyện gì vậy?” Tô Thám mở cửa phòng ra hỏi.

“Bên ngoài có người tìm con.” Lý Thiến nói với cô.

Sắc mặt Tô Thấm lập tức căng thẳng hỏi: “Ai vậy?”

“Có lẽ là đồng nghiệp của con! Cậu ấy đang đợi con ở ngoài cửa.” Lý Thiến nói.

Tô Thắm suy nghĩ một chút sau đó vẫn xách túi đi xuống tầng, cô vội vàng bước ra cửa, nhìn thây mặt của người tài xế kia, ta cô như bị nghẹn lại, là tài xé của Trình Tuyết Lam.

“Tô tiêu thư, chào cô, mời lên xe!”

Tô Thắm nhìn chiếc xe, cô thật sự không muốn đi lên, cô không muốn nhìn thấy Trình Tuyết Lam nhưng cô có lựa chọn khác sao?

Cô gật đầu ngồi vào chỗ mà tài xế mở ra, gió lạnh lùa vào, cô cảm thấy lạnh toàn thân, vòng tay ôm lấy cơ thê.

Xe vẫn chạy theo lộ trình trước đó, Tô Thắm nhìn phong cảnh ngoài cửa số không gió, trong lòng cô đoán không ra rốt cuộc lần này gọi cô đến để nói chuyện gì?

Hôm nay, hẳn là cháu gái của Lâm tướng quân và Hiên Viên Thân đã gặp nhau bên ngoài cửa sổ trời đã về đêm, Tô Thắm mệt mỏi tựa vào ghê ngồi, đèn Neon đỏ ngoài cửa số lóe lên rồi biến mắt.

Xe vững vàng dừng lại trước cổng vòm, tài xế mở cửa xe ra cho cô, Tô Thắm cười cảm kích. Lúc này, có người hầu đi tới nói: “Tô tiểu thư, mời đi theo tôi!”

Tô Thắm đi theo cô ấy, một đường đi tới phòng trà lần trước. Khi Tô Thắm bước vào, chỉ thấy Trình Tuyết Lam đang ngồi trên ghế sô pha, một tay đỡ trán, giống như có chút mệt mỏi.

“Phu nhân.” Tô Thắm cung kính chào hỏi.

Trình Tuyết Lam nhìn cô, nói lời xin lỗi: “Tô tiểu thư, tôi rất xin lỗi vì đã muộn như vậy mà gọi cô đên đây.”

“Không sao ạ, phu nhân có chuyện gì sao?”

Tô Thấm nhìn bà, trong mắt có chút lo lắng.

Trình Tuyết Lam ngồi thẳng người, nhìn Tô Thắm dưới ánh đèn, điềm tĩnh xinh đẹp, bà thực sự rất thích bởi ít nhất thì Tô Thắm không phải là loại phụ nữ nhìn phát chán ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù cô không phải là người của danh môn đại tộc nhưng trên người cô lại có khí chất rất đặc biệt.

Không thua kém gì con cháu danh môn.

“Tô Thấm, tôi muốn cầu cô một chuyện, cô có thể làm cho con trai tôi từ bỏ cô được không?” Trình Tuyết Lam nói thẳng, đây cũng chính là mục đích bà tìm cô.

Trên mặt Tô Thắm biểu cảm không có gì, nhưng dường như có một bàn tay cố ý tàn nhẫn nắm chặt tim cô, khiến cô như ngừng hô hấp vài giây.

Cô hít sâu một hơi, ngắng đầu nhìn người trước mặt, không nói nên lời.

“Tôi biết tôi làm điều này thật tàn nhẫn. Nếu con trai tôi không phải là tổng thống của một nước thì tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào tình cảm của hai người, nhưng nó lại là tổng thống, và một số chuyện nó không thể làm được.”

Khóc trong lòng nhưng vẻ mặt Tô Thắm rất bình tĩnh, cô cắn chặt môi dưới, chống lại cảm xúc dâng trào mãnh liệt, gật đầu nói: “Được! Tôi hứa với phu nhân.”

Trịnh Tuyết Lam nhìn vẻ mặt kiên cưòờng, cô, bà cũng rất đau lòng nhưng bà lân ni nhịn xuống cảm giác muốn an ủi cô, lên tiếng nói: “Tô Thấm, cô cần tôi giúp đỡ chuyện gì phải không?”

Tô Thám suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, tôi có một chuyện hi vọng phu nhân trợ giúp.”

“Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ giúp cô.” Trong lòng Trình Tuyết Lam cảm thấy có lỗi với cô.

“Xin hãy giúp tôi rời khỏi toà nhà tổng thống, để tôi rời khỏi ngài tổng thống.” Tô Thắm nói với bà, nêu như muốn cắt đứt mọi liên hệ vậy thì máu chốt nhất là để cô rời đi nơi đó, không gặp được anh, như vậy thì sộ sẽ không còn những hi vọng xa vời nữa.

Chỉ bằng cách này, suy nghĩ mơ mộng của cô mới biến mắt.

Trình Tuyết Lam giật mình, đây là yêu cầu của Tô Thắm sao?