Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 545



Chương 545: Lời Sắấm Thành Thật

“Tạm thời chưa được, thân phận của anh ấy quá đặc biệt, chị sợ ba mẹ biết sẽ dọa đến ba mẹ mắt.”

“Chị, vậy hai người quen nhau thế nào, sao lại đến với nhau, anh ấy rất yêu chị sao?” Tô Hi vẻ mặt đầy mong chờ hóng chuyện.

“Em thật sự không mệt? Nếu không buồn ngủ thì chị nói cho em nghe.”

“Giờ làm sao mà em ngủ được nữa, chị không nói cho em nghe thì tối nay em không ngủ được đâu.”

Nói xong, Tô Hi vén chăn cô lên, nằm lên trên giường cô: “Tối nay em ngủ với chị.”

Trong thời gian xảy ra những chuyện này, Tô Thắm không có một ai để bày tỏ cùng, những buồn bực trong lòng, cuối cùng cũng có thể kể cho em gái mình.

Tô Hi yên lặng nghe cô kể về lúc mình và Hiên Viên Thần gặp nhau, quen nhau, yêu nhau, cứ nói rồi nói, Tô Thắm cũng nghĩ đến, tình cảm đối với anh hóa ra lại sâu đậm như vậy, mỗi chuyện, mỗi chỉ tiết đều sâu đậm trong lòng.

Tô Hi có cảm giác như đang nghe một câu chuyện cổ tích lãng mạn, chỉ là sau đó, nghe được đến đoạn nguyên nhân chị mình đi nghỉ, lòng cô không khỏi căng thẳng.

Hóa ra, tình yêu của chị cũng vất vả chật vật như vậy, cho dù đến bây giờ, tình huống cũng chưa lạc quan cho mấy. Đây chính là nguyên nhân vì sao chị không cho cô nói với ba mẹ.

“Chị, em tin chắc, chỉ cần ngài tổng thống yêu chị, hai người nhất định sẽ vượt qua khó khăn thôi.” Tô Hi khích lệ cô.

Tô Thám cựa quậy hai chân, đặt cằm lên đầu gối, mím môi nói chuyện: “Trước kia chị không tin tình yêu có thể ngăn cản hết thảy, nhưng trải qua chuyện này, chị tin, vào thời điểm chị buông tay anh ấy, chị đau khổ bao nhiêu, anh ấy cũng đau khổ bấy nhiêu, chị chỉ cho là, chỉ cần chị rời đi mọi sự sẽ may mắn hạnh phúc, nhưng chị không biết chị đã tổn thương anh ấy, sau này chị sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”

“Chị, em ủng hộ hai người.” Tô Hi vỗ nhẹ lưng cô.

Một đêm này, hai chị em thức tâm sự đến đêm muộn, lại thức dậy rất sớm.

Sắp cuối năm, cả thành phố tràn ngập trong bầu không khí đón năm mới.

Thân phận bây giờ khiến Tô Hi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, sau khi mang thai, cô cũng cần đi giải sầu, lại không thể ngồi xe, Tô Thắm liền cùng cô ra công viên đi dạo.

Buỗi sáng, không khí vô cùng trong lành, Tô Hi đội mũ, đeo khẩu trang, trong mùa đông, lối ăn mặc này của cô không dễ để nhận ra.

Chừng chín giờ, Ôn Lệ Thâm đến, vợ hiền ở đó, lòng anh cũng ở nơi đó, huống chỉ, bây giờ Tô Hi còn mang thai đứa con của anh, anh chỉ hận không thể một bước không rời cô.

Không hiểu vì sao, Tô Hi mới chỉ vừa mang bầu, khẩu vị đã có chút kén chọn, cô về nhà mẹ liền sẽ ăn nhiều, cho cô ăn thêm đò bỗ dưỡng, hai vị ở Ôn gia cũng không có ý kiến gì, Tô Hi cứ vui vẻ là được. Tô Thám chừa lại thế giới hai người ngọt ngào cho họ, cô về phòng nằm một hồi, chỉ một chốc, điện thoại đã reo lên.

Cô cầm lên nhìn, chỉ một cái tên cũng khiến khóe miệng cô cong lên, cô đưa tay nhận: “Alo.”

“Rời giường chưa em?” Bên kia, giọng trầm ám từ tính của Hiên Viên Thần vang lên.

“Ừm, em dậy rồi.”

“Tối nay cùng đi ăn đi.”

“Tới nhà anh?”

“Nhà hàng lần trước.”

“Được, chờ anh xong việc lại nói.”

*Tô Thắm, sau này bắt kỳ ai tới tìm em, em đều phải nói cho anh nghe, có được không? Anh không muốn em phải gánh mọi áp lực.” Hiên Viên Thần đau lòng dặn dò.

Tô Thắm cảm nhận được tình ý sâu sắc của anh, cô đáp một tiếng: “Được.”

“Đã nói quan hệ của chúng ta cho mẹ chưa?” Hiên Viên Thần đột nhiên tò mò hỏi.

“Chưa, em còn chưa nói.”

“Vậy không vội, đợi anh tìm một dịp thích hợp, trực tiếp tới thăm họ!” Hiên Viên Thần cười.

“Được, nhưng em không muốn là bây giờ.” Tô Thắm thực sự tối nay lại thấy anh xuất hiện trong nhà mình.

“Tại sao?” Hiên Viên Thần nín cười hỏi.

“Em sợ ba mẹ không chịu nỗi thân phận của anh.” Tô Thám rất hiểu ba mẹ mình.

“Được, nghe em, em nói được là được.” Trong giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ lấy lòng cô.

“Em gái em cũng về rồi, em mới biết con bé mang thai, em sắp được làm dì rồi.” Mặt Tô Thắm đầy mong đợi.

Hiên Viên Thần cũng vui mừng cho cô: “Thế sao, vậy anh sẽ được làm chú.” Nói xong, anh lại hỏi: “Em có muốn một đứa?”

Lòng Tô Thắm siết lại, có chút nghẹn ngùng nói: “Tạm thời không nghĩ đến.”

*Nếu em muốn, chúng ta có thể có trước thời hạn.” Hiên Viên Thần cười lên: “Tuổi anh cũng không trẻ, sớm có con mới đúng.”

Tô Thắm xấu hỗ không dám lên tiếng, bởi chuyện sinh con này, cô chưa bao giờ nghĩ đến, hơn nữa, mặc dù đã 28 tuổi, nhưng cô cũng chỉ mới biết yêu, còn chưa đột phá đến ranh giới cuối cùng, cho nên chuyện này vẫn còn vô cùng ngại ngùng.

“Đang nghĩ gì thế?” Hiên Viên Thần cười hỏi.

“Không có gì, chuyện này sau này rồi nói!” Tô Thắm cười trả lời.

Lúc này, bên Hiên Viên Thần giống như có ai đang nói, Tô Thắm chờ anh, cô nói: “Anh làm việc trước đi, tối nay gặp.”

“Được! Phải nhớ anh đấy!” Hiên Viên Thần không quên dặn dò một câu mới cúp đện thoại.

Trong phòng khách, Lý Thiến mua thức ăn, Tô Bách Ngôn nói đi ra ngoài vận động, trong phòng khách chỉ còn Tô Hi và Ôn Lệ Thâm, lúc này, anh đang gọt táo cho Tô Hi, Tô Hi chờ ở một bên, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Ôn Lệ Thâm gọt xong, cắt thành bốn miếng đề trên khay, Tô Hi cầm dĩa tới ăn rất vui vẻ.

“Còn muốn ăn gì, chỉ cần có thể mua được, anh lập tức mua cho em.”

“Thật không?” Tô Hi cười hỏi.

*Ừ! Em muốn ăn gì?”

*Em đột nhiên muốn ăn bánh nướng của một tiệm này, nhưng cũng không phải nhãn hiệu nồi tiếng, chỉ là nhà hàng này rất có tiếng tăm, thường phải xếp hàng mới mua được.”

“Địa chỉ ở đâu, anh đi mua cho em.”

“Nhưng phải xếp hàng.” Tô Thắm nghĩ, thân phận của anh không hợp với chuyện xếp hàng đâu! Cô vẫn thương chồng lắm.

“Anh nguyện ý làm bát kỳ chuyện gì vì em, đừng nói xếp hàng, dù phải xin ông chủ làm cho em, anh cũng không từ chối.”

“Anh thật sự muốn đi?”

“Đọc địa chỉ cho anh! Cả vị em muốn ăn nữa.” Ôn Lệ Thâm cẩn thận hỏi.

Tô Hi chỉ có thể viết địa chỉ ra cho anh, sau đó lại nói vị bánh, Ôn Lệ Thâm liền cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Tô Thắm xuống lầu, thấy Tô Hi ngồi một mình, không khỏi tò mò: “Lệ Thâm đâu?”

“Anh ấy đi mua bánh cho em rồi.”

“Mua ở đâu?”

“Chính là cửa hàng trước đây chúng ta ăn đó.”

“Cửa hàng đó đông khách lắm, mỗi lần chị lái xe qua đều thấy một hàng dài đang xếp.” Tô Thắm lập tức nhớ tới.

“Đúng thế! Em muốn ăn, nhưng em không muốn anh ấy phải xếp hàng, nhưng anh ấy vẫn cứ đi.”

Một của hàng trong con phố sầm uất, một hàng dài mười mấy người đang xếp hàng.

Mà trong hàng ngũ đó, có một bóng người cao lớn vô cùng bắt mắt, thu hút sự chú ý của nữ nhân viên, thâm chí có người còn lén chụp anh, sau đó post lên mạng, mang tới một trận hâm mộ cuồng nhiệt.