Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 590



Chương 590: Vì Cô Mà Đứng Dậy.

Nước S.

Đường phố lất phát mưa, Thư Thuần xuống taxi, kéo vali, cầm theo túi, trong cơn mưa bụi có chút chật vật đến mái hiên của một cửa hàng để tránh mưa.

Cô ở đây được hai ngày rồi, vội vã chạy từ sân bay đến khách sạn nơi trú một đêm, trước khi đến được thành phố có Mộ Phi.

Đứng ở thành phố xa lạ này, cho dù không gặp trở ngại gì về giao tiếp, lòng cô vẫn rất cô đơn, thậm chí có chút hồi hộp.

Nhất là khi nhìn thấy những người đó nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, trong lòng cô cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Còn có mấy người da đen đi ngang qua, trực tiếp làm mấy hành động câu dẫn.

Cô ôm chặt lấy bản thân ôm, nắm chặt túi xách rồi nhanh chóng rời đi ngay lập tức.

Thư Thuần đã tìm được một khách sạn rẻ hơn để ở lại. Thời tiết ở đây không tốt, mấy tháng gần đây đều mưa dầm.

Thư Thuần ở trong phòng, đứng trước cửa sổ nhìn thành phó, khung cảnh cả một thành phố xám xịt.

Mộ Phi có thể ở đâu được chứ?

Làm thế nào cô có thể tìm thấy được anh đây? Điều Thư Thuần còn phải vượt qua lúc này chính là sự căng thẳng và lo lăng trong lòng.

Trong một trang viên ở thành phố này, nước mưa tạt vào những bông hồng trồng bên ngoài cửa số, làm những đóa hoa thêm phần yếu ớt đáng thương.

Bên cạnh khung cửa sổ, hai chân Mộ Phi đắp một tắm chăn mỏng, nhìn thấy hoa đang bị nước xối vào, chúng đang bát lực phản kháng lại.

Đột nhiên anh tự giễu bản thân, những bông hoa đó sao mà giống anh thế, đối mặt với áp lực lớn mà không thể phản kháng lại được.

Chân của anh vẫn không còn khởi sắc gì, cũng đã gần một năm anh ra nước ngoài rồi.

Chạy vạy khắp các bệnh viện, cuối cùng anh không muốn thử nữa, anh sợ hãi lại một lần nữa bị đả kích, một lần nữa bác sĩ lắc đầu nhìn anh, nhìn thấy ba mẹ anh thất vọng lần nữa.

Tại sao những hy vọng trong lòng anh, hét lần này đến lần khác bị bóp nát một cách tàn nhẫn như vậy?

Anh có thể chịu đựng chuyện này mười lần nhưng anh không thể tiếp tục chịu đựng nữa.

Cuộc sống anh bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng điều anh phải lo bây giờ không chỉ là ba mẹ mà còn là trách nhiệm của anh với công ty, và có một trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc cần anh hỗ trợ.

Công ty của anh luôn hoạt động hiệu quả, dù anh có chôn mình trên xe lăn, tình hình công ty vẫn tăng trưởng đều đều.

Nhưng giờ đây, không còn chuyện gì có thể làm anh mong đợi nữa, như thể thê giới đã mắt đi màu sắc đối với anh.

Đúng lúc này, quản gia của Mộ Phi gọi điện đến: “Thiếu gia, cậu có điện thoại từ trong nước.”

Mộ Phi nghe nói là trong nước, đỉnh ninh hẳn là về chuyện công ty, anh đưa tay cầm điện thoại lên: “Alo.”

“Alo, xin chào, xin hỏi là thiếu gia Mộ Phi đúng không ạ? Tô là viện trưởng Trần của cô nhỉ viện.”

Mộ Phi không khỏi kinh ngạc, lễ phép chào hỏi: “Dì Trần, xin chào, có chuyện gì sao?”

“Mộ tiên sinh, tôi muốn hỏi xem cậu có gặp Thư Thuần không?

Con bé có đến tìm cậu không?”

*Dì nói cái gì? Thư Thuần đến tìm tôi?” Mô Phi khiếp sợ.

“Đúng rồi! Con bé đã xuất ngoại mấy ngày rồi, tôi không liên lạc được với nó, mà nó cũng không liên lạc với tôi. Tôi lo lắng quá nên hỏi viện trưởng số điện thoại của cậu.”

Mô Phi đơ mất mấy giây, Thư Thuần đến đây một mình tìm anh?

*Di Trần, dì đừng gấp, dì cho tôi biết Thư Thuần đến đây vào ngày nào.”

*Nó đi hôm mùng bốn, bây giờ đã mùng bảy rồi mà một chút tin tức cũng không có.”

“Cô ấy có địa chỉ của tôi sao?”

“Tôi không biết nữa, khi nó đi cũng không nói gì cả, chỉ bảo muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi nghĩ con bé không có đâu, nó làm sao có được địa chỉ của cậu được?”

Sau khi Mộ Phi nghe xong thì trái tim như thắt lại, Thư Thuần đến đây mà không có địa chỉ chính xác của anh, rất nguy hiểm cho một cô gái.

“Dì Trần, bây giờ tôi sẽ cho dì địa chỉ của tôi, dì nhớ nếu Thư Thuần gọi điện về thì đem địa chỉ của tôi cho cô ấy.” Mộ Phi giao phó một tiếng.

Nói xong, anh đọc địa chỉ biệt thự mình đang ở, dặn dì Trần lại thêm lần nữa, an ủi dì sau đó cúp điện thoại.

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Mộ Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

Trong đầu, gương mặt mà anh đã cố gắng đè ép không nghĩ đến, lúc này lại dâng lên như thủy triều, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng của cô và cả những giọt nước mắt khi chia xa.

Hết thảy làm trái tim Mộ Phi như thắt lại, nhìn ra ngoài cửa số như một cơn mưa như trút, trong thời tiết như vậy, Thư Thuần đang ở đâu trong đất nước này? Cô có xảy ra chuyện gì không?

Cô có bị ướt không?

tức cũng không có.”

“Cô ấy có địa chỉ của tôi sao?”

“Tôi không biết nữa, khi nó đi cũng không nói gì cả, chỉ bảo muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi nghĩ con bé không có đâu, nó làm sao có được địa chỉ của cậu được?”

Sau khi Mộ Phi nghe xong thì trái tim như thắt lại, Thư Thuần đến đây mà không có địa chỉ chính xác của anh, rất nguy hiểm cho một cô gái.

“Dì Trần, bây giờ tôi sẽ cho dì địa chỉ của tôi, dì nhớ nếu Thư Thuần gọi điện về thì đem địa chỉ của tôi cho cô ấy.” Mộ Phi giao phó một tiếng.

Nói xong, anh đọc địa chỉ biệt thự mình đang ở, dặn dì Trần lại thêm lần nữa, an ủi dì sau đó cúp điện thoại.

Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Mộ Phi hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

Trong đầu, gương mặt mà anh đã cố gắng đè ép không nghĩ đến, lúc này lại dâng lên như thủy triều, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng của cô và cả những giọt nước mắt khi chia xa.

Hết thảy làm trái tim Mộ Phi như thắt lại, nhìn ra ngoài cửa số như một cơn mưa như trút, trong thời tiết như vậy, Thư Thuần đang ở đâu trong đất nước này? Cô có xảy ra chuyện gì không?

Cô có bị ướt không?

Bàn tay trên xe lăn của Mộ Phi bị năm chặt thành nắm đấm, lúc này nếu chân còn lành lặn, anh có thể tự mình tìm kiếm cô, nhưng lúc này, anh chỉ có thể mắc kẹt ở đây.

Mộ Phi lo lắng, anh đột nhiên muốn đứng lên, muốn rời khỏi đây đi ra ngoài.

Anh cảm thấy như một con thú lo lắng bị mắc kẹt bên trong anh, anh đưa tay ra để chống tay vịn của chiếc xe lăn.

Trước tiên dùng lực cánh tay để đứng dậy, ngay sau đó anh buông tay để hai chân gắng sức.

Lúc này, một người giúp việc đi qua, thấy Mộ Phi đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu đứng lên được rồi.”

Một lớp mồ hôi túa ra trên trán Mộ Phi, vỏn vẹn mười mấy giây sau đó anh quy xuống, hai tay chống trên mặt đất.

Tuy nhiên, đối với anh mà nói đứng trong mười giây, đó là một cảm giác đã mắt từ lâu.