Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 592



Chương 592. Sinh Bệnh Nặng

Cô chạy xa một trăm mét, liền nhìn thấy một dãy ô tô, tạo thành một nơi ẩn nấp, cô trực tiếp ngồi xỗm xuống.

5 phút sau khi cô trốn thoát, những kẻ bên ngoài trộm được chìa khóa tiên vào. Bọn họ đang vui mừng tưởng rằng mình có thể hưởng thụ rồi, không ngờ rằng Thư Thuần đã chạy trước.

“Chết tiệt, cô ta vậy mà chạy rồi?”

“Cô ta chạy không xa, hẳn là còn ở gần đây. Bằng không chúng ta lái xe máy đuổi theo?”

Vì vậy, hai kẻ đó đã chạy xe máy xung quanh, hy vọng tìm thấy Thư Thuần.

Thư Thuần nghe thấy tiếng xe máy của họ, nghe thấy họ hét gọi mèo con, cô nắp chặt trong bóng tối, sợ đến mức nước mắt chảy đầy mặt. Nhưng cô một chút cũng không dám động, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cơn mưa kéo dài dường như cũng thương hại cô, một lúc sau thì tạnh. Nhưng mà cơ thể cô đã ướt sủng rồi, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa, khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trông cực kỳ đáng thương.

Tờ mờ sáng, Thư Thuần cả người xui lơ dựa vào bên cạnh xe ngủ.

Sáng sớm, tiếng mở khóa của chủ xe khiến cô giật mình, cô nhanh chóng đỡ cái đầu choáng váng đứng lên.

Chủ xe kia ngạc nhiên nhìn cô, quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao!” Thư Thuần vội vàng đáp.

Chủ chiếc xe kia kì quái nhìn cô, gương mặt Thư Thuần tái nhọt nhìn về phía khách sạn kia, hành lý của cô vẫn ở trong khách sạn.

Nhưng mà cô sợ hai kẻ kia vẫn còn ở trong đó, càng sợ bọn họ vẫn sẽ thực hiện ý định xấu xa kia, nếu trong khách sạn không có ai giúp cô, nếu ngay cả ông chủ khách sạn cũng dung túng bọn họ.

Cô quay về lấy hành lý chính là tự chủ động tìm nguy hiểm.

Những đồ vật quan trọng của cô đều ở trong balo, bên trong hành lý chỉ có quần áo.

Thư Thuần hắt hơi một cái, cô cảm thấy cơ thể lạnh dần, cô nắm chặt áo khoác trên người, cảm giác cả người dường như đều không tỉnh táo.

Cô vươn tay sờ trán mình, phát sốt rồi. Tối hôm qua Thư Thuần dính mưa, lại ở trong gió đông lạnh một đêm, không bị cảm mới là lạ.

Thư Thuần lấy ra địa chỉ công ty của Mộ Phi mà cô đã viết sẵn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô từng nghĩ đến đi tìm anh là một chuyện rất khó khăn, nhưng cô vẫn đến đây.

Cô khẩn cầu ông trời, hãy để cô gặp anh một lần! Bởi vì nữa năm này, cô thật sự mỗi ngày đều nhớ anh.

Cô không dám vọng tưởng có thể cùng anh ở bên nhau, cô chỉ muốn biết anh có ỗn không.

Thư Thuần cắn môi, quần áo trên người cô ướt, hơn nữa cô lại đang phát sốt, lúc này cô nên thay quần áo hoặc là đi đến bệnh viện.

Đúng lúc đó, cô thấy một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, mà người lái taxi lại là một vị nữ tài xé.

Cô lập tức vui mừng trong lòng, vị nữ tài xế này làm cô thấy an toàn hơn một chút.

Sau khi vị khách kia xuống xe, cô lập tức tới gần cùng vị tài xế nữ này trao đổi một chút.

Nữ tài xế thấy bộ dạng chất vật của cô, vô cùng sẵn lòng giúp đỡ. Thư Thuần đưa địa chỉ cho cô ấy, nữ tài xế liếc nhìn một cái lập tức gật đầu: “Tôi biết chỗ này, lên xe đi! Có thể phải mắt một giờ lái xe.”

Thư Thuần thấy cô ấy biết địa chỉ này, lập tức vui mừng vạn phần. Cô nói vài tiếng cảm ơn rồi mở cửa ngồi vào trong xe.

Chi nhánh công ty của Mộ Phi nằm ở trung tầng của một tòa nhà trong trung tâm thành phố. Năm tầng tiếp theo là nơi anh làm việc và nghỉ ngơi.

Tầng 42.

Sáng sớm, Mộ Phi liền đến công ty, bởi vì anh tin rằng Thư Thuần nhất định sẽ không ngốc đến mức không có bát cứ tin tức gì về anh liền chạy đến đất nước này tìm người. Rất nhiều thủ hạ ở trong nước của anh đều biết địa chỉ công ty ở nơi này.

Cho nên, Thư Thuần nhất định đã hỏi qua địa chỉ công ty, mới có thể đến nơi này! Mộ Phi tin rằng cô nhất định sẽ tìm thấy công ty của anh.

Người anh phái đi đêm qua đều báo lại là không có tin tức của Thư Thuần. Mộ Phi còn phái người đến đồn cảnh sát ở nơi này tìm hỏi tin tức có cô gái phương Đông nào báo nguy không.

Nhưng mà, thủ hạ dò hỏi đều không có tin tức gì.

Mộ Phi lúc này vẫn như cũ ngồi trên xe lăn. Tối qua, anh dựa vào ý chí từ xe lăn đứng lên, đi được gần 5 mét, đây là điều mà từ khi anh bị liệt đến nay chưa từng trải qua.

Anh không có thời gian để vui vì điều này, anh chỉ muốn nhanh chóng có được chút tin tức của Thư Thuần.

Thư Thuần ngồi trên taxi đi đến công ty của Mộ Phi. Đầu cô càng lúc càng choáng, cô vươn tay sờ trán, quả nhiên đã nóng phỏng tay.

Cô đưa tay ôm ngực, lúc thì cảm thấy lạnh, lúc lại thấy nóng, sắc mặt cô tái nhọt.

“Cô gái, cô không sao chứ? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?”

“Không cần đâu, tôi không sao. Phiền cô nhanh chóng đưa tôi đến địa chỉ này!” Thư Thuần khẩn cầu nói.

Nữ tài xế lập tức tăng tốc, nhưng Thư Thuần xem ra đã vô cùng không ổn.

Mộ Phi ngồi trong văn phòng, anh đã báo với lễ tân, cũng phái người ra trước cổng, chỉ cần nhìn thấy Thư Thuần lập tức sẽ mang cô vào công ty.

Mộ Phi đang đợi điện thoại, lúc này điện thoại quả thật vang lên, anh vươn tay nghe máy: “Tìm được người rồi sao?”

“Mộ tổng, tôi chỉ muốn hỏi thăm là tài liệu ngày hôm qua ngài đã ký xong chưa?”

Sắc mặt Mộ Phi trầm xuống: “Không phải tôi đã nói qua rồi sao? Hôm nay bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc đều không được quấy rày tôi.”

“Vâng… Tôi biết rồi.”

Ngắt điện thoại, sắc mặt Mộ Phi u ám, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã rất rối loạn.

Thư Thuần ngồi trong taxi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, phát sốt khiến cô càng lúc càng choáng váng, cô thậm chí còn có chút muốn ngắt xỉu.

Thể xác và tinh thần của cô đều mệt, hơn nữa tối qua còn bị dọa sợ, cô thật sự sắp gục ngã rồi. “Mộ Phi… Mộ Phi…”

Cô có một giấc mơ ngắn ngủi, trong mơ nhìn thấy thân ảnh Mộ Phi, cô thì thào kêu ra tiếng, giống như chỉ cần gọi tên anh, mới có thể làm cô tỉnh lại.

Nữ tài xế rốt cuộc đã nhìn thấy tòa nhà, cô ấy lập tức nhắn ga tăng tốc.

Xe vòng qua bồn hoa chạy đến trước cửa tòa nhà. Cô ấy dừng xe, quay đầu nhìn cô gái ngồi phía sau, thế nhưng mặt cô đã đỏ như máu, hơn nữa thần trí còn không quá tỉnh táo thì thào nói gì đó.

“Này, cô gái, đến địa chỉ cô đưa rồi, cô có muốn xuống xe không?” Tài xế lên tiếng gọi cô.

Thư Thuần lập tức bị âm thanh này dọa sợ, cô giật mình bừng tỉnh, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô gái, đến nơi rồi, mời cô xuống xe!” Nữ tài xế cũng không muốn gặp rắc rối, một cô gái đang sinh bệnh như Thư Thuần, cô ấy chỉ muốn cô nhanh xuống xe.

Thư Thuần trả tiền rồi xuống xe. Cô đứng trước tòa nhà cao lớn, cô ngẳng đầu muốn nhìn xem tòa nhà này cao bao nhiêu, lại cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người rơi vào hôn mê.