Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 636



Chương 636: Tin Lại Lần Nữa

Ôn Lương Diệu trong công việc luôn chăm chú, nghiêm túc, đồng thời cũng rất ít lộ ra biểu cảm tư tình, tất cả đều lấy công việc làm chủ.

Tình cảm của anh như bị một lớp sương mù bao lấy, mặc dù đã làm việc với anh hai năm, nhưng vẫn không thể mở được trái tim anh, đoán tình cảm của anh.

Giờ đây anh đã mát trí nhớ, ký ức lùi về thời 22 tuổi, Diệp Ngưng cảm thấy gần anh hơn một chút, như vậy cũng rất tốt.

Ôn Lương Diệu cũng cố chấp muốn biết quá khứ, anh nói chuyện với Diệp Ngưng về sự kiện chụp lần này, Diệp Ngưng kể hết cho anh nghe về những gì mà anh biết, về những câu chuyện thú vị của hai người, những nơi hai người đi qua và cả thái độ làm việc của anh.

Lúc nói những chuyện này, trong ánh mắt của Diệp Ngưng rõ ràng lộ ra tình cảm, đó là tình cảm sùng bái ái mộ.

Ôn Lương Diệu tương đối xấu hổ, dù gì suy nghĩ hiện giờ của anh chỉ dừng lại ở năm tuổi 22, lúc đó còn chưa có suy nghĩ của một người đàn ông bình thường.

Anh không tiếp xúc nhiều với ánh mắt của Diệp Ngưng, chỉ để ý những lời cô nói, tưởng tưởng rằng mình thật sự ở vị trí công việc ấy.

Diệp Ngưng ở đây cả buỏi chiều, lúc Ôn phu nhân giữ cô lại ăn cơm tối, cô thấy Ôn Lương Diệu có vẻ mệt mỏi nên không muốn làm phiền nữa, hẹn hôm khác sẽ đến thăm anh sau.

Hình gia.

Hình Nhất Nặc nằm sắp trong chăn, đôi mắt sưng lên vì khóc, cô ngồi trên giường, trong đầu đều là hình ảnh ngọt ngào cùng Ôn Lương Diệu, từ lúc ba quyết định mời anh phụ đạo cho cô, cô nằng nặc không đồng ý, sau này cô dần dần mong đợi anh đến nhà, ở cùng anh luôn có những chuyện thú vị xảy ra, về sau anh đến trường cô làm giáo viên, cô càng vui thầm.

Tất cả những điều này, bây giờ đều đã biến mát rồi, ngoài cô nhớ ra cũng không còn người thứ ba nhớ đến nữa.

Nghĩ rồi nước mắt Hình Nhát Nặc lại không kìm được mà tuôn ra, cô rất đau lòng, rất khó chịu.

Có người gõ cửa, Hình Nhất Nặc hít một hơi sau rồi ra mở cửa, Hình Nhất Phàm lấy giúp cô một cốc sữa đến: “Uống chút sữa đi, đừng khóc nữa, bây giờ khóc cũng không có tác dụng.”

“Anh không hỏi em tại sao lại khóc à?” Hình Nhất Nặc ngồi trên giường, lau nước mắt.

Hình Nhất Phàm đặt cốc nước lên bàn: “Anh đương nhiên biết rồi, giờ em hãy chấp nhận hiện thực đi! Cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu!”

“Cái gì? Bắt đầu lại cái gì?” Hình Nhất Nặc đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu.

*Theo đuổi anh ấy, trước đây em có thể làm anh áy thích em, từ nay về sau em vẫn có thể làm anh ấy thích em, không phải sao?” Hình Nhất Phàm hỏi.

Hình Nhất Nặc ngẩn ngơ, trong đầu đang nghĩ gì đó, đau thương của cô đột nhiên biến mắt một nửa.

“Anh nói đúng, ít nhất anh ấy cũng tỉnh lại rồi, em phải vui vẻ, còn khóc cái gì chứ?” Hình Nhất Nặc lập tức thu hồi nước mắt, trong mắt lắp lánh ánh sáng.

Hình Nhất Phàm thấy ý chí chiến đấu trong cô lại cháy lên, cậu cười: “Hiện giờ mắt em sưng như trái đào, sao mai em có thể đi thăm anh ấy! Chẳng nhẽ mang bộ dạng khóc lóc này đi sao?”

Hình Nhất Nặc phồng má: “Em không khóc nữa được chưa?

Mai đi thăm anh ấy à? Ba mẹ có đi không?”

“Ba mẹ phải ngày kia mới đến nhà Ôn gia ăn cơm, lúc đó chúng ta cũng phải đi cùng, nhưng ngày mai anh không có việc gì, anh đưa em đến thăm anh ấy! Em tốt nhát là trang điểm xinh đẹp một chút.”

Hình Nhất Nặc lập tức vui vẻ ra mặt: “Vẫn là anh hiểu em nhất!”

“Anh không muốn hiểu cái thế giới ngu ngốc của em đâu.” Hình Nhất Phàm chê bai nói.

“Này, Hình Nhất Phàm, anh cần thiết phải đả kích em không?

Anh là học bá thì hay lắm à?” Hình Nhất Nặc lập tức phản bác lại.

Hình Nhất Phàm không nhịn được cười quay đầu nói: “Thì hay „ ma.

\ Hình Nhất Nặc tức giận không biết nên khóc hay nên cười, nhưng dù thế nào thì tâm trạng của cô bây giờ hoàn toàn khác rồi.

“Đợi chút, anh ba, giờ anh cùng em ra ngoài một chút được không?”

“Làm gì?”

“Em muốn đi làm tóc, còn muốn mua hai bộ quần áo xinh đẹp.”

Hình Nhất Nặc bắt đầu muốn trang điểm rồi.

Ngày mai là ngày đi thăm Ôn Lương Diệu, cô cũng không thể đi với bộ dạng tóc tai bù xù được! Thời gian này cô không đi cắt tỉa tóc, không có kiểu tóc đẹp.

“Được rồi, ai bảo em là em gái anh chứ! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm đồng ý.

Dưới lầu, Tưởng Lam nhìn đôi trai gái đi ra ngoài, trong lòng cũng yên tâm hơn, cuối cùng con gái cũng gỡ được khúc mắc A nôi.

Cô cũng không lo lắng, sau này hai nhà tiếp xúc nhiều một chút, con gái vẫn còn cơ hội.

Trong biệt thự, Đường Tư Vũ vì bụng đã khá to, cô vận động không được tiện, Hình Liệt Hàn làm việc ở nhà chăm sóc bầu bạn với cô.

Hình Dĩ Hi cũng thích vây quanh mẹ, mỗi ngày đều sờ bụng mẹ, cảm nhận em gái ở trong bụng mẹ, cậu bé cực kỳ vui vẻ.

Nghe được tin vui của Ôn Lương Diệu, hai nhà Ôn Hình đều rất vui vẻ, chuyện này cũng truyền đến bên nhà Tô Thắm, tất nhiên phải tới thăm một phen.

Chiều hôm đó, Hình Nhất Nặc làm một kiểu tóc tương đối mốt, làm cho cô từ đầu đến chân đều tỏa ra hương vị của thiếu nữ, cô vốn dĩ đã có một gương mặt thanh tú, tóc được chăm chút làm cô càng thêm xinh đẹp.

Tối đó cô nghĩ đến ngày mai đi gặp Ôn Lương Diệu, cô đang nghĩ nên làm quen lại từ đầu với anh như thế nào đây?

Lúc anh 22 tuổi thì cô mới 15 tuổi, lúc ấy là cuộc sống cấp 3 cực khổ cửa cô, nhưng cô vẫn nhớ, sau khi anh về nước không lâu đã cùng ba mẹ anh đến nhà cô làm khách.

Lúc đó, anh mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thanh tú, ôn nhu yên tĩnh, ánh mắt anh nhìn cô lúc đó mang theo một ý cười không thể đoán ra.

Hình Nhất Nặc thích anh khi nhìn cô, lộ ra một chút vị tình cảm.

Dường như, cô trong thế giới của anh là duy nhát.

Trong trường, cô cũng gặp những nữ sinh, giáo viên có ý với anh, muốn được gần anh. Cô tưởng rằng anh đối với bất kỳ cô gái nào cũng như vậy, nhưng sau này cô mới biết.

Ánh mắt của anh chỉ như vậy với mình cô, người khác không có được diễm phúc ấy, hưởng thụ được ánh mắt ôn nhu lại thâm tình của anh.

Hình Nhất Nặc nhớ lại những kỷ niệm đẹp đế, cô hận không thể lập tức đem hết những chuyện này nói với anh, để anh biết anh yêu cô, mà cô cũng yêu anh.

Đúng vậy, ngày mai cô nhất định sẽ nói với anh tắt cả.

Trong viện, đêm đã khuya, Ôn Lương Diệu lần này ngủ lâu đến vậy, anh căn bản không muốn ngủ nữa, cầm ipad xem những cảnh chụp của đợt này, anh trong màn ảnh, quả nhiên không có được sự trưởng thành vốn có.

Nhìn bản thân nghiêm túc và cố chấp đó, anh mím môi cười, xem ra những năm nay anh không lười biếng, để bản thân càng phong phú hon rồi.

Trong ảnh, cũng thấy được Diệp Ngưng luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh, hơn nữa còn rất chiếu cố anh.