Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 72



Chương 72: Kim cương bị mất

 

Diệp Lạp Lạp ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền vội vàng đi vào hành lang nhỏ phía sau rồi biến mắt.

 

Tô Hi được người trợ lý bên cạnh đỡ đứng dậy, sau đó, người trợ lý đưa tay ra với người đàn ông đang nằm trên mặt đất:

 

“Ông chủ, anh không sao chứ!”

 

Tô Hi ngước gương mặt hoảng loạn lên nhìn, khi ánh mắt cô nhìn vào dung mạo của người đàn ông này, cô liền trợn to mắt, âm thầm woah lên một tiếng, những người trong giới giải trí, còn có vị soái ca nào cô chưa gặp ư?

Nhưng người đàn ông trước mắt này vô cùng đẹp trai, anh tuấn, vững chãi, sạch sẽ, khí chất lạnh lùng.

 

“Tiên sinh, anh không sao chứ! Có bị xước sát ở chỗ nào không?” Nói xong, Tô Hi còn định kiểm tra cho anh ta.

 

Người đàn ông này xua tay: “Không sao”, rồi sau đó lãnh đạm đi đến phòng nghỉ ở hành lang phía trước.

 

Tô Hi mạnh mẽ đập vào đầu mình, trời ơi! Thật mắt mặt, Diệp Lạp Lạp đáng chết, lại dám hãm hại cô, cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy hình đuôi nàng tiên cá, thật sự trông rất khó coi.

Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông biến mắt nhìn một chút, đột nhiên tò mò về thân phận của anh ta, bữa tiệc đêm nay rất nghiêm ngặt, dường như thân phận của anh ta rất cao quý.

 

*Vị tiểu thư này, sao cô còn ở đây? Ở đây chỉ có những vị khách quý mới có thể đến nghỉ ngơi, mời cô rời đi cho.” Một người nhân viên phát hiện ra cô.

Lúc người nhân viên kia nhìn thấy cô, liền vội vàng thay đổi sắc mặt: “Xin chào, Tô tiểu thư, tiểu thư đi nhầm chỗ rồi ạ.”

 

Tô Hi tò mò dò hỏi: “Cho hỏi chỗ này là phòng nghỉ của nhân vật tầm cỡ thế nào vậy?”

 

“Đây là phòng nghỉ của những vị khách cao quý nhất của chúng tôi, cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng không được cho người ngoài vào trong.”

 

Tô Hi ồ một tiếng, xem ra, thân phận của người đàn ông kia không thể xem thường!

 

Cô muốn đi tìm Đường Tư Vũ, vội vàng đi ra đại sảnh dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

Tại phỏng nghỉ, người đàn ông đang định lấy khăn lau những ngón tay thon dài mảnh khảnh của mình bỗng nhướng mày, sau đó anh đặt khăn sang một bên, vươn tay cởi cúc giữa chiếc áo sơ mi trắng trong bộ âu phục, cơ ngực cường tráng của anh lộ ra. Người trợ lý ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ, có phải ngài bị thương ở đâu rồi không?”

 

Tuy nhiên, những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông lấy từ trong áo sơ mi của anh ta ra một viên đá quý màu xanh đậm sáng lấp lánh, viên đá này rất lớn, hiển nhiên giá trị cũng không hề nhỏ.

 

Ôn Lệ Thâm bóp nhẹ viên kim cương này xem xét, người trợ lý có chút kinh ngạc nói: “Đây chắc hắn là do vị tiểu thư lúc nãy vô tình làm rơi!”

Ôn Lệ Thâm để viên kim cương vào trong túi áo tây phục, nói với trợ lý: “Tìm cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ đến đây, tôi muốn đi tắm.”

 

“Vâng!” Trợ lý không dám chậm trễ đi luôn.

 

Ông chủ anh là người ưa sạch sẽ, vừa nãy cả người nằm xuống dưới đất, dù mặt đất có sạch đến máy thì anh ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, vì thế, anh phải nhanh chóng tìm một bộ quần áo chỉnh tề cho ông chủ.

 

Hai bên là vị trí của khách mời, được xếp ngay ngắn từ thấp đến cao. Lúc này, trên khán đài đều là những người có thân phận tầm cỡ, ở trong vòng tròn cao kia rất khó đề có thể mua được vé.

 

Đường Tư Vũ cứ đợi Tô Hi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy cô ấy đi tới, Tô Hi ngồi xuống bên cạnh Đường Tư Vũ, thở dài một hơi, vì Diệp Lạp Lạp mà cô suýt chút nữa bị xấu hỗổ, cũng may là váy chỉ xẻ tà, nếu rách đến thắt lưng thì đúng là xấu hỗ thật sự.

 

Đường Tư Vũ quay đầu nhìn cô, đột nhiên mắt cô mở lớn nhìn Tô Hi hỏi: “Hi Hi, viên kim cương ở chiếc vòng trên cổ của cậu đâu? Sao tớ không thấy?”

 

“Hử? Không thấy?” Tô Hi vội đưa tay sờ lên cổ, chỉ sờ thấy vòng cổ, còn viên kim cương ở trên chiếc vòng không còn thấy đâu nữa.

 

Biểu cảm trên gương mặt Tô Hi cứng nhắc, đôi mắt to tròn đẹp đẽ của cô hiện lên tia hoảng loạn: “Trời ơi! Chẳng lẽ vừa nãy bị rơi mất rồi?”

 

Nói xong, Tô Hi lòng nóng như lửa đốt, cô nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, cậu ngồi yên đây đừng đi đâu cả, cô quay lại ngay.”

 

Tô Hi nói xong liền vội chạy lại chỗ ban nấy, lúc này nhân viên không có ở đó, cô liền đi dọc hành lang này cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, nhưng không tìm thấy viên kim cương kia đâu.

Tô Hi lập tức hồi tưởng kỹ càng lúc đâm sầm vào người đàn ông kia, mặt của cô ở trên cổ của anh ta, có khi nào viên kim cương rơi vào trong áo sơ mi của anh ta rồi không nhỉ?

 

Người đàn ông đó cũng không thắt cà vạt, cúc áo cũng được mở đến cúc thứ hai, vì vậy khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Ánh mắt của Tô Hi chuyển sang nhìn về phía cánh cửa ở cuối hành lang, người

đàn ông đó lúc nãy đã đi vào trong cánh cửa đó. Tô Hi nghĩ tới giá trị của viên kim cương đó lên tới 20 triệu NDt, mất sẽ vô cùng lớn chuyện, Annie sẽ không bỏ qua cho cô, ngay cả nhãn hàng này cũng sẽ khó mà tiếp tục làm việc, vì thế, cô phải cố gắng hết sức để tìm thấy nó.

 

“Kệ thôi, cứ mạo phạm một lần này vậy!

Dù sao thì lúc nãy cô cũng đâm vào người anh ta, xong chuyện thì đền bù xin lỗi sau vậy!” Tô Hi tự lắm bẩm, sau đó đi về phía cánh cửa kia, đưa tay lên gõ cửa.

 

Cứ nghĩ rằng người bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa là biết cô muốn đi vào, cô đẩy tay mở cửa, nghĩ bên trong sẽ có người đàn ông ban nãy ngồi ở đó, nhưng sự thực là không có ai.

Hơn nữa, đây không chỉ đơn thuần là phòng nghỉ, mà còn được bồ trí hết sức

sang trọng.

 

Ý, anh ta không có ở đây sao?

 

Có điều, cô đã nhìn thấy bộ tây phục màu xanh lam bị cởi ra đặt trên sofa, chính là bộ quần áo người đàn ông lúc nãy mặc, Tô Hi nhẹ nhàng tiến lên, muốn tới bên sofa tìm kiếm.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng động mở cửa ở phòng tắm. Tô Hi bị dọa giật mình, cô quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, bầu không khí tỏa ra mùi thơm từ cơ thể của anh ta, nửa thân trên cường tráng lộ ra bên ngoài, cơ bắp to lớn, đường nét hoàn mỹ, tràn đầy hơi thở hoang dã của một người đàn ông…

 

Nhìn lên trên nữa, mái tóc màu đen của anh ta đang nhỏ từng giọt, khuôn mặt thâm trầm, lông mày hình kiếm nhíu chặt, đôi môi mỏng với những đường nét hoàn hảo.

 

Đầu óc Tô hi trở nên trống rỗng, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chiêm ngưỡng bộ dáng gợi cảm của người đàn ông này.

 

“Nhìn đủ chưa?” Anh ta nhíu mày, đôi môi mỏng cắt lên mang theo âm thanh đầy mê hoặc.

 

Giây tiếp theo, Tô Hi vội vàng quay lưng lại, bình thường cô rất giỏi trong việc ghi nhớ lời thoại, nhưng lúc này lại trở nên lắp bắp.

 

“Xin…Xin lỗi…” Tô Hi cảm thấy xấu hỗ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống đất, trời ơi! Vừa nãy thì đâm vào người anh ta, bây giờ lại đi chiêm ngưỡng cơ thể của anh ta, thật mất mặt quá đi!

 

“Cô có chuyện gì?” Người đàn ông lãnh đạm hỏi, trong tay cầm chiếc khăn tắm lau đi mái tóc đang nhỏ nước, lau xong liền vứt xuống sofa.

 

“Tiên sinh, tôi… tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có nhìn thấy viên kim cương màu xanh nào không?” Tô Hi nhíu đôi mày xinh đẹp, không dám quay mặt ra đằng sau nhìn.

 

— QUẢNG CÁO —