Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1077



Chương 1077

Hứa lão phu nhân cũng không tiếp tục hỏi nhiêu, thay đôi chủ đê khác.

Cho đến khi Diệp Như Hề trở về, đã thấy hai thế hệ cách nhau mấy thập niên đã không còn chút khoảng cách, Tiểu An và Nhạc Nhạc cũng rât thích bà cố hiền từ dịu dàng này.

“Mamil Bà cố nói, lần sau bà muốn dẫn bọn con đi Anh quốc chơi!”

Nhạc Nhạc hưng phấn kêu lên, hai mắt đều sáng lấp lánh, đây là lần đầu tiên thấy Nhạc Nhạc lộ ra vẻ mặt hớn hở sau nhiều ngày qua.

Diệp Như Hề hiểu ý cười nói: “Được, chờ bà cô bình phục, chúng ta sẽ cùng đi.”

“Được!”

Tạ An có chút đau đầu nói: “Mami, bà cô nói, phải tìm giáo viên tốt nhất cho Hứa lão phu nhân có ý đanh mặt, nói: “Cháu phải chăm lo học tập, đừng nghĩ chơi.”

Tạ An lập tức nói: “Bà cố, cháu bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Diệp Như Hề không nhịn được mà bật cười, mi mất cong cong, nồi buồn bực trong lòng cũng tản đi rất nhiều.

Thời gian phẫu thuật xác định là 10 giờ sáng hôm sau, Diệp Như Hề cùng hai đứa nhỏ ở bệnh viện nói chuyện với bà ngoại thật lâu, bởi vì cả hai đứa không thê thức khuya, cô đưa con trở về trước, chờ buôi sáng ngày hôm sau lại qua đây.

Sau khi ba mẹ con rời đi, Hứa lão phu nhân nhìn qua lão quản gia, nói: “Đi điều tra xem, mây ngày này rốt cuộc Tiếu Hề đã đi nơi nào.

“Vâng, phu nhân.”

Hứa lão phu nhân năm mày, nói: “Trong lòng tôi vẫn cảm thầy không an tâm.”

“Phu nhân, bà không nên suy nghĩ nhiều, tổn hại thân thể.”

Hứa lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Tôi không có cách nào yên tâm được. Đứa nhỏ Tiểu Hề này, luôn thích giâu mọi chuyện trong lòng, tôi luôn cảm thấy…… hình như đã xảy ra chuyện gì không nên.”

*Phu nhân, tất cả mọi chuyện cứ chờ sau khi bà phẫu thuật xong lại nói.”

Lão quản gia thật sự sợ hãi phu nhân nhà mình cứ liên miên suy đoán sẽ tốn hại sức khỏe.

Hứa lão phu nhân im lặng một lát mới nói: “Đưa di chúc tôi vừa lập xong tới Avg”

đây.

Lão quản gia vô cùng kinh ngạc, “Phu nhân?”

“Nếu tôi đã nhận hai đứa nhỏ, cũng phải tặng cái lễ gặp mặt.”

“Vâng, phu nhân.”

Một đêm này, Diệp Như Hề ngủ cũng không an ồn.

Chuyện phẫu thuật của bà ngoại và cứu hộ Tạ Trì Thành giống như hai tòa núi thật lớn, đè thật mạnh trên lồ ng ngực cô, em cô tới không thở nổi.

Thật vất vả mới trằn trọc ngủ, cô đã mơ một giâc mơ.

Trong mơ, cô không ngừng truy đuổi bóng dáng một người.

Bóng dáng kia rất quen thuộc, cái tên quen thuộc như muôn buột miệng thôt ra.

Tạ Trì Thành, Tạ Trì Thành, Tạ Trì Thành.

Cô há miệng muốn gọi tên anh, nhưng âm thanh nghẹt trong cô họng, làm thê nào cũng không thê gọi được.