Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1131



Chương 1131

Anh đã đọc hết tập tài liệu ghi lại những chuyện xảy ra trong 7 năm qua, nhưng lúc xem chỉ cảm thấy đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khi thật sự đối mặt với Diệp Như Hề, anh bỗng nhiên phát HIỆH Vì cô mà đánh cược cả tính mạng.

Cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Hứa Vi đứng ở phía sau Tạ Trì Thành cũng đang nhìn một đôi trai tài gái sắc kia.

Rõ ràng bản thân quyết định không cận Daniel, nhưng vì sao vừa quay đầu, Daniel đã cùng khiêu vũ với ả đàn bà kia rồi?I Có phải tất cả những người đàn ông mình coi trọng, người phụ nữ này đêu muôn tranh đoạt với cô ta không?!

Hứa Vì hung hăng cắn môi dưới, lần đầu tiên sinh ra cảm giác bất lực, bởi vì cô ta phát hiện, ngay cả việc khiêu vũ cô ta cũng không biệt, càng không nói đến muốn thắng đối phương trong việc này.

Hứa Vi nhìn về phía bóng lưng Tạ Trì Thành, nảy sinh suy nghĩ ác độc.

Không! Cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!

Khúc nhạc kêt thúc, Daniel chưa đã thèm, khiêu vũ cùng một bạn nhảy trình độ cao đúng là một chuyện quá Vui vẻ.

Đây thật sự là một kiểu hưởng thụ thỏa mãn.

Đang lúc Daniel muôn tiệp tục mời cô khiêu vũ, từ bên cạnh đã tiến tới một bàn tay, trực tiếp ôm lấy eo Diệp Như Hề , kéo cô về phía người đó.

Daniel vừa ngắng đầu, liền đối diện với tầm mắt như muốn ăn thịt người của Tạ Trì Thành.

Anh ta run rầy một cái, nháy mắt từ bỏ ý định vừa nảy lên của mình.

Tạ Trì Thành lạnh lùng nói: “Có thể trả lại phu nhân của tôi không?”

“Đương nhiên đương nhiên! Mời anhl”

Daniel lui về phía sau một bước, lập tức trồn đi, anh ta sọ hãi nêu còn không đi thì bản thân sẽ chết thảm nơi đâu đường! Anh ta chỉ có thể nhìn Diệp Như Hề với ánh mắt áy náy, sau đó lòng bàn chân như bôi dâu, chạy rất nhanh.

Diệp Như: Hề bắt đắc dĩ, “Anh dọa danh ta rôi. Con người Daniel không tôi đâu.”

Tạ Trì Thành lạnh lùng cười, nói: “Tôi nhớ rõ, năm đó là anh ta giúp cô thoát khỏi Las Vegas đúng không?”

Trên tài liệu viết về chuyện này vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.

Cho dù bản thân không nhớ rõ việc này, nhưng lúc Tạ Trì Thành đọc được vân cảm thấy rất khó chịu.

Thật giống như Daniel là một tên trộm, đã trộm mắt món đồ mà anh yêu quý nhất.

Cho nên hiện tại đừng hy vọng anh có chút hảo cảm nào với Daniel, không ra tay cũng đã nhân từ lăm rồi.

“Không, cũng không phải, anh ta đã cứu tôi.”

Diệp Như Hề nhẹ nhàng nói ra một câu như thê.

Tạ Trì Thành nhíu mày, nói: “Là có ý gì?”

Khóe môi Diệp Như Hề mang ý cười, nhưng lời nói ra lại là vết thương đau đón trong lòng cô.

“Năm đó nều không phải Daniel dẫn tôi đi, tôi sẽ chết ở thành phố này.”

Tự mình kết thúc cuộc sống, không thể ngăn cản.

Cô của năm đó gần như không còn chút cảm xúc gì khác, bị nỗi tuyệt vọng ép tới cực điểm.

Tâm tình như vậy, mỗi khi cô nhớ lại, hình như chỉ cảm thấy bi thương.