Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 12





Một người phụ nữ có thể có được sự đồng tình của thiếu gia tuyệt đối không đơn giản.

ít nhất theo Tần Hải đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy một ai có thể làm được, ngay cả mẹ ruột của tiểu thiếu gia cũng không được.

Tần Hải theo Tạ Trì Thành đã rất nhiều năm, vô cùng cẩn trọng, rất rõ ràng tầm quan trọng của tiểu thiếu gia với ông chủ.

Tạ Trì Thành có sự bài xích rất
nghiêm trọng với phụ nữ, Tần Hải đã cho rằng đời này cũng không thể thấy ông chủ nhà mình có vợ con.

Không nghĩ tới 6 năm trước lại nhảy ra một vị hôn thê, một năm sau còn có thêm một cậu con trai.


Tuy rằng ông chủ luôn bày ra mặt lạnh với tiểu thiếu gia, nhưng Tần Hải biết ông chủ chỉ là không biết cách biểu đạt tình cảm cha con mà thôi.

Mà vị hôn thê kia của tổng giám đốc thì.

.

Tần Hải từ chối nghĩ đến đôi mắt đầy vẻ hám lợi và dối trá của vị hôn thê tồng giám đốc , nếu không phải do sinh được tiểu thiếu gia thông minh lanh lợi như vậy, chỉ sợ ngay cả thân phận vị hôn thê cô ta cũng không giữ nổi.

Tạ Trì Thành trầm tư một lát rồi nói: “Điều tra một chút, thêm vào đó, tìm thêm vài người vệ sĩ đi theo Tiểu An, tôi không hy vọng thằng bé sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.


“Vâng, ông chủ.


Sau khi Diệp Như Hề bị đuổi ra
khỏi Long Đằng thì trực tiếp rời đi.

Cô biết là bị hiểu lầm, nhưng Tạ Trì Thành cũng sẽ không tin tưởng cô, chi bằng bớt chút sức lực, một lần nữa tìm công việc mới, cô không có thời gian để phẫn nộ.

Chỉ là, trong lúc cô vội vàng chạy tới bệnh viện, lại bị bác sĩ báo lại, Nhạc Nhạc bị người thân của cô mang đi.

Diệp Như Hề lập tức ngơ ngác.


Từ sau khi cô ngồi tù, đã đoạn
tuyệt quan hệ với tất cả mọi người rồi, căn bản không có cái gì gọi là người thân cả.

Cô vì để không ai tìm được mình, nên không hề tiết lộ hành tung của mình với bất cứ ai.

Nhưng thế mà bác sĩ lại nói, người kia tự xưng là mẹ cô, là bà ngoại của đứa trẻ, nên đã đem người mang đi
Diệp Như Hề cũng không dám nữa chần chừ, trực tiếp tìm đến khu nhà Phú cẩm, nơi đó vốn dĩ chính là nhà cô.

Cửa không khóa, như là đã biết trước cô sẽ tìm tới vậy.

Diệp Như Hề trực tiếp đẩy của ra, liền thấy trong phòng khách đã có bóng người quen thuộc đang ngồi đó.

Vu Bình nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trên khuôn mặt cay nghiệt không tỏ vẻ có chút kinh ngạc nào.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Như Hề, nói: “Tìm tới rồi? Tốc độ còn rất nhanh đó.


Diệp Như Hề nắm chặt tay, nói:
“Nhạc Nhạc đâu rồi?”
“Tại sao ra tù sớm rồi lại không đánh tiếng với người trong nhà một tiếng vậy?”
Ngay từ 6 năm trước, Diệp Như Hề đã thấy rõ bộ mặt thật của bà mẹ kế này, ngay cả chút cảm tình cuối cùng trong lòng cô cũng biến mất.

Nếu không phải vì để báo đáp ân tình của cha mình, cô sẽ không nghe lời như thế.


Diệp Như Hề cũng không phải con gái ruột của cha Diệp, mẹ
của cô là Hứa Như năm đó gả cho cha Diệp thì cũng đã mang thai trước.

Nhưng cha Diệp năm đó cũng không hề ghét bỏ Hứa Như, nhất quyết đón bà về, mới bảo vệ được đứa con riêng là Diệp Như Hề này.

Cho nên, chẳng vì sau đó cha Diệp và mẹ mình ly hôn, ông một lần nữa cưới Vu Bình, mẹ cô cũng chưa bao giờ trách cứ cha Diệp.

Thậm chí còn ở thời điểm mình bị bệnh nặng sắp qua đời, cầu xin
cha Diệp đem cô mang đi.

Diệp Như Hề nhớ rất rõ những gì mẹ cô đã dặn dò trước lúc bà ra đi, cho nên sau khi cha Diệp gặp tai nạn xe cô rồi trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện, cô vẫn ở lại căn nhà này chờ ông ấy tỉnh dậy.

Ngay cả khi mẹ kế và con gái bà ta đối xử với cô không tốt, cũng không nghĩ tới chuyện rời đi.

Cho đến khi mẹ con hai người này tự tay tống cô vào tù.

.