Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 128





Được, anh bảo tôi lái thì tôi lái cho anh xem! Xảy ra chuyện, xem mạng ai đáng giá hơn ai chứ!
Diệp Như Hề cũng tức giận rồi trực tiếp lên xe, thắt xong dây an toàn, hít sâu một hơi, cô nói: “Đâm hỏng rồi, tôi bồi thường không nổi nữa đâu.


“ừ, tôi trả nổi.


Diệp Như Hề dẫm chân ga, hai tay cầm tay lái có chút khẩn trương, đã thật lâu cô không có tới xe ô tô, động tác trúc trắc đã lộ rõ sự xa lạ.

Trên con đường đông đúc, một chiếc Maybach đang di chuyển với tốc độ rùa bò.

Rõ ràng trong lòng cũng muốn sĩ diện một phen, nhưng lá gan của cô lại không lớn

lắm, cứ sợ sẽ xảy ra va chạm,
Ngay khi chiếc một chiếc xe đạp lao vút qua hông xe, mặt Diệp Như Hề cũng dần đỏ lên
“Tôi, tôi tìm một chỗ dừng lại nhé.


Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.


Mấy chiếc xe phía sau liên tục bíp còi, có thể tưởng tượng những người đó cảm thấy bực bội đến mức nào
Càng bị thúc giục, Diệp Như Hề lại càng thấy khẩn trương, tay cầm vô lăng như bị chuột rút, co quắp lại.

Tạ Trì Thành đột nhiên duỗi nửa người ra, khống chế tay lái bên kia, nói: “Nhấn ga.


Diệp Như Hề hoảng sợ, chân lại không nhúc nhích.

“Dẫm!”
Dưới chân đột nhiên dẫm xuống trong vô thức, xe tăng tốc đột ngột, cô lập tức bị giật về sau, lưng dán chặt vào lưng ghế.

Rất tốt, tiếp tục.

Cảnh vật hai bên cửa sỗ lướt qua rất nhanh.

Trước khi xe tới ngã tư, Tạ Trì Thành dùng sức, tay lái đột nhiên rẽ qua, Diệp Như Hề theo bản năng lập tức nhả chân ga.


“Tiếp tục, đừng thả.


“Quá, quá nhanh rồi!”
“Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.


Diệp Như Hề cắn răng một cái, tiếp tục dẫm chân ga
Xe lại tiếp tục tăng tốc.

Có lẽ là có Tạ Trì Thành cùng điều khiến tay lái, trong lòng cô cũng không cảm thấy quá sợ hãi.

Hơn nữa con đường bây giờ rất ít xe cộ, gần như không hề có chướng ngại vật, trở thành một con đường dài thẳng tắp
“Tiếp tục nhấn ga.


Tạ Trì Thành!
“Em là rùa đen đấy à?”
“Này! Xảy ra chuyện rồi thì mạng anh cũng không giữ được đâu!”
“Tăng tốc!”
Diệp Như Hề cảm thấy anh bị điên rồi.

Nhưng khi cảnh vật hai bên đường vút qua càng nhanh, cô cảm thấy, cô cũng bắt đầu điên rồi.

Chân ga dẫm tới vòng cung tốc độ mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, tiếng động cơ rít gào trên đường đi vô cùng chấn động, phong thái của một chiếc xe thể thao đỉnh cao khiến người ta mê mẩn cảm giác này.


Tin cô đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, bên tai là tiếng tim đập của bản thân, giờ khắc này, tất cả những áp lực đè nặng trong lòng như được giải tỏa.

Sau đoạn đường thẳng là một khúc cua hình chữ s, nhìn thấy độ con kia, Diệp Như Hề theo bản năng muốn phanh xe lại.

“Đừng nhúc nhích!”
“Tạ Trì Thành! Đây là khúc cua đó!”
“Hãy nghe kỹ lời tôi nói”
Khúc cua càng lúc càng gần, trái tim Diệp Như Hề đập mạnh đến nỗi gần như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Cô đúng là điên rồi! Còn nghe theo một kẻ điên!
Ngay ở lúc Diệp Như Hề chịu đựng không nổi muốn phanh xe lại, bàn tay Tạ Trì Thành đè lại mu bàn tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở cũng nóng rực.

“Ngoan, nghe lời tôi.


Giờ khắc này, Diệp Như Hề đã đánh mất khả năng suy nghĩ.