Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 150





Đường Anna tức giận đùng đùng đi tới, nói: “Làm như vậy, thì nhân viên khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Lục Tư Viễn không để ý đến lời của Đường Anna, mà nhìn thẳng vào Diệp Như Hề, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Từ sau khi biết Tiểu Hề có bạn trai, anh cả đệm đều không ngủ, mỗi lần nhìn thấy cô, đều sẽ không tự chủ được mà tránh mặt cô, giống như không phải muốn tránh cô, mà là muốn tránh nghe tin cô có bạn trai.

Nhưng mà, dù có thế nào, Lục Tư Viễn cũng không bao giờ nghĩ đến việc Diệp Như Hề sẽ từ chức, lúc nhìn thấy lá đcm từ chức kia, anh luống cuống, có một loại cảm giác sợ hãi sẽ mất đi bao phủ trong tim.

Trông thấy anh như vậy, Diệp Như Hề biết cô không thể không đi, cô không ngờ rằng Lục Tư Viễn vì cô mà lại đưa ra một đề nghị hoang đường như vậy.

Nếu câu này truyền ra bên ngoài, sẽ chỉ làm khiến lòng người trong nội bộ Tư Nhữ lạnh như băng, thanh danh của cô cũng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Một nữ cấp dưới dụ dỗ ông chủ, yêu cầu ông chủ mở cửa sau.


“Tôi sẽ đợi nhân viên mới làm quen với công việc rồi mới rời đi, Giám đốc Đường, làm phiền cô đăng lại thông báo tuyển dụng.


Đường Anna nghe cô nói như vậy, sắc mặt có chút hòa hoãn lại, nói: “Được, tôi sẽ nhanh chỏng tuyển người.


Lục Tư Viễn im lặng hồi lâu, mới lên tiếng: “Tiểu Hề, em thật sự là vì Nhạc Nhạc sao?”
Diệp Như Hề đứng lặng người, vẻ mặt có chút không hiểu, ngoài Nhạc Nhạc ra, cô còn có thể vì ai nữa?
Lục Tư Viễn nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, lời muốn nói đã đến bên miệng nhưng vẫn cố nuốt xuống, tại sao lúc này anh còn phải tự đâm mình một nhát dao sắc nhọn chứ?
“Anh hiểu rồi, thật xin lỗi, em không cần phải từ chức, coi như là anh đuổi việc em.

Tiền lương…dựa theo hợp đồng, anh sẽ trả cho em gấp ba lần.

Em đừng từ chối…Lần này, xin em đừng từ chối.


Diệp Như Hề cúi đầu nói: “Được.

” – Sau đó, cô vội vàng rời khỏi phòng pantry.

Đường Anna gắng kiềm chế tâm trạng vui vẻ của mình, bày ra vẻ mặt như không đành lòng mà nói: “Tư Viễn, em biết là anh rất đau lòng, nhưng cô ấy đã quyết định đi rồi, anh không giữ được đâu.


Lục Tư Viễn có chút thẫn thờ, nở một nụ cười chua chát, nhắm mắt lại, nói: “Anna, anh muốn yên tĩnh một lát.



Anh
Em đi trước đi.

Đường Anna cắn môi dưới, nói: “Vậy được rồi, anh cứ điều chỉnh tâm trạng của mình một chút đi.

” – Sau đó cô ta rời đi với vẻ mặt không cam lòng.

Lục Tư Viễn dựa lưng vào tường, ánh mắt cỏ chút thất thần.

Dường như cho dù anh có làm gì đi nữa thì kết quả cũng không như ý muốn, sáu năm trước anh mang theo dáng vẻ thảm hại ra nước ngoài, sáu năm sau, anh cho rằng mình đã đủ lông đủ cánh thì sẽ có thể mang đến cho Tiểu Hề một bến đỗ êm ấp.

Mà thôi quên đi, rất có thể cô ấy vốn không cần bến đỗ của anh.

Cô đã tìm thấy bến đỗ của mình, mà người đó là người khác, không phải là anh.

Lục Tư Viễn bắt đầu nhớ lại lúc còn ở Đại học Đế Đô, trong lòng Diệp Như Hề luôn đầy vẻ ỷ lại, dựa dẫm vào anh, nhưng cuối cùng, tại thời điềm cô bất lực nhất, anh đã rời bỏ cô mà đi.

Sau khi gửi đơn từ chức, tâm tình của Diệp Như Hề nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không cần phải cảm thấy áy náy và xấu hổ với Lục Tư Viễn nữa, chỉ là cô rất thích công việc ở công ty Tư Nhữ.

Nhưng mà, lời Tạ Trì Thành nói rất đúng.

Giữa Nhạc Nhạc và công việc, cô cần phải chọn một trong hai.

Mà Nhạc Nhạc là sự lựa chọn quan trọng nhất đối với cô, cô sẵn sàng từ bỏ công việc kia.


Không có gì là trọn vẹn cả, cô chấp nhận kết quả này, cô không phải là nhân vật trời sinh đã có phép thuật, không thể vừa chăm sóc Nhạc Nhạc, lại vừa đảm đương công việc cỏ cường độ cao như vậy, công việc mà không thể chấp nhận xảy ra bất kỳ một sai sót nào, nếu cô tiếp tục thì đối với Nhạc Nhạc, đối với khách hàng, đều là hành động cực kỳ không tôn trọng bọn họ.

Cô chạm vào trái tim đang đập thình thịch của mình, gần đây thể chất của cô quả thực không tốt lắm, liên tục thức đêm khiến cô thỉnh thoảng bị choáng váng, nếu cứ
tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ đổ bệnh mất.

Diệp Như Hề thở dài một hơi thật sâu, để cô có thể không nghĩ đến điều đó nữa và đưa ra lựa chọn mà không phải vướng bận gì cả.

“Như Hề, cô muốn nghỉ việc à?”
Đồng nghiệp nhận được tin tức, ngay lập tức tiến lên hỏi cô.

Diệp Như Hề gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi sẽ chuẩn bị tốt công việc phải bàn giao.


“A, cô mới tới đây không bao lâu, tại sao bây giờ lại muốn rời đi.


Công bằng mà nói, năng lực nghiệp vụ của Diệp Như Hồ rất tốt, điều này khiến những đồng nghiệp vốn có thành kiến với cô đều tâm phục khẩu phục, bình thường nếu gặp phải vấn đề không giải quyết được, đi tìm Diệp Như Hề nhất định sẽ có cách giải quyết.

Chuyện này so với việc tìm giám đốc Đường, đơn giản hơn nhiều!