Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 210



Chương 210

Sau khi Tạ Trì Thành tăm rửa xong thì bước ra ngoài, một tay kéo Diệp Như Hề ra khỏi giường, ôm ngang cô lên rồi bước vào phòng tắm.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Diệp Như Hề gân như ngất xỉu vì toàn thân đều đau nhức.

Cô nằm trên giường yên lặng một hồi lâu, sau đó không nhịn được mà bật ra một câu: “Đồ khón kiếp! Đồ càm thút”

Nhìn thoáng qua căn phòng, thủ phạm đã không còn ở đây nữa nhưng căn phòng vần còn phảng phát một loại mùi hương mập mờ sau trận h0an ái.

Sắc mặt của cô hết trắng bệch rồi lại đỏ bừng, hết đỏ bừng rồi lại trắng bệch, cuôỗi cùng oán hận nện xuông giường một cái.

Kết quả này, là do chính cô lựa chọn, không thê trách ai được.

Diệp Như Hề nở một nụ cười chua xót.

Lúc Diệp Như Hề xuất hiện, Tiểu An và Ni Nhạc đều hào hứng reo lên và muốn lao đến.

Nếu hai đứa nhỏ cứ thê mà va chạm, cô nhất định sẽ ngã xuống mắt!

Vào thời khắc máu chốt, bác Chung vươn tay với tốc độ không tương xứng với tuổi của mình, một trái một phải kéo bọn chúng lại.

Tạ An nghi ngờ hỏi: “Bác Chung, sao bác lại ngăn cản cháu?”

Vẻ mặt của bác Chung dịu dàng nói: “Cơ thê của cô ấy không được khỏe, tiểu thiếu gia và tiêu tiêu thư không nên vội vàng. Hơn nữa, nêu cô giáo dạy nghỉ thửc mà nhìn thấy, nhất định sẽ buôn trong lòng đó.”

Vừa nhắc tới cô giáo dạy nghỉ thức, hai đứa nhỏ lập tức đứng thăng người.

Lớp học nghỉ thức là lớp học mà cả hai ghét nhật, không có cái thứ hai.

Diệp Như Hề thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy xấu hồ, chắc bác Chung đã biết chuyện rồi.

Chỉ sợ, ông ấy sẽ nghĩ về cô như thế nào nhỉ…

Nhạc Nhạc lo lắng nói: “Mamil Hôm nay mẹ không khỏe sao? Mẹ có muôn đi khám bác sĩ không!”

Tạ An cũng chen vào: “Mami, sắc mặt của mẹ trông tái nhọt lắm, mẹ ngủ không được ngon giác ạ? Hôm nay trước khi cha ra ngoài, có bảo chúng con đừng quây rây mẹ, mẹ bị ôm sao?”

Nhắc đến Tạ Trì Thành, khuôn mặt của Diệp Như Hề càng thêm khó Coi, cô cố gắng. hết sức giả vờ như không có việc gì và nói: “Ừm, mẹ hơi đau đầu. Hôm nay không thể nấu ăn cho các con được rồi.”

“Không sao đâu! Bác Chung sẽ bảo đậu bếp chuẩn bị! Con nhất định sẽ cô găng ăn nhiều một chút!”

Tạ An tận lực đảm bảo.

Nhạc Nhạc cũng cười và nói: “Mẹ không khỏe thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ mau trở về phòng đi!”

Trước ánh mắt ngây thơ của hai đứa trẻ, Diệp Như Hề không thê kháng cự, lập tức bỏ chạy trôi chết.

Cô vừa về đến phòng thì điện thoại reo lên.

Nhìn thây tên cuộc gọi tới, cô suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, cuỗi cùng cô đè nén tâm trạng chán ghét mà bắt máy.

Giọng nói trầm thấp của Tạ Trì Thành vang lên.