Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 303



 

Chương 303

Sắc mặt Diệp Kiến Nam nhát thời tái nhọt, nói: “Sẽ không, người thầm định của các người nhật định đã làm sai? Làm sao có thể không đạt tiêu chuẩn? Làm sao có thê không đạt tiêu chuẩn chứ?”

Trịnh Miêu Miêu không cách nào giải thích, chỉ có thể xin lỗi, trong lòng vẫn có chút phiền muộn, cảm thấy đối phương đang đứng trước nguy cơ phá sản ở độ tuôi này, quả thực đã không thể chấp nhận được.

Chỉ là, kinh doanh chính là kinh doanh, cô ấy. chỉ có thể cảm thông chứ không có cách nào giúp được.

Diệp Kiến Nam lo lắng, nắm lấy tay Trịnh Miêu Miêu và nói: “Chắc na các người đã tính sai rồi. Không thể không thành công được. Các người suy nghĩ thêm một chút đi!”

Trịnh Miêu Miêu sửng sốt, nhanh chóng rút tay về, nhảy ra một bước rôi nói: “Diệp tiên sinh, tôi không giúp được ngài. Đây là quyết định của công ty. Tài liệu tôi đã đưa đến rồi.

Chúng tôi xin đi trước!”

Sau đó, Trịnh Miêu Miêu dắt lây tay Diệp Như Hề đang trầm mặc đi ra ngoài.

Diệp Kiến Nam đang đắm chìm trong sự đả kích to lớn, không đề ý đến người khác, cho đến khi Trịnh Miêu Miêu lắm bằm: “Tiểu Hề, người này vừa làm tôi sợ chết đi được! Tuôi tác này có thể làm cha của tôi luôn rồi!

Còn nắm lấy tay của tôi nữa chứ!”

Diệp Kiến Nam nghe thấy cái tên quen thuộc này, lập tức quay đầu, bắt gặp khuôn mặt của Diệp Như Hề, ông ta kinh ngạc nói: “Tiểu Hề?”

Diệp Như Hề tưởng rằng có thể né tránh, nhưng vẫn là bị nhận ra, trái tim của cô như thắt lại.

Diệp Kiến Nam hung hãng cau mày, giọng điệu chất vất, xấu xa nói: “Con ở đây làm gì?! Con rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi sao? Bỏ đi lâu như vậy, trong mắt con còn có người cha này hay không?”

Trịnh Miêu Miêu kinh ngạc há to miệng, nhìn Diệp Như Hề, sau đó lại nhìn Diệp Kiên Nam, rồi nói: “Tiểu Hề, ông ây, ông ây là cha của cô sao?”

Diệp Như Hề thấp giọng nói: “Ừm, nhưng đã cắt đứt quan hệ rồi.”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Diệp Kiến Nam tức giận nói: “Làm bừa! Sao lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Tiểu Hề, con làm cho cha quá thất vọng!”

Diệp Như Hề nhêhcs môi nói: “Tôi đã khiên ông thất vọng nhiều lần. Không băng nói là ông chưa bao giờ tin tôi.”

“Con đây là có thái độ gì? Ta là cha của con đói Diệp Như Hề không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vội vàng nói: “Miêu Miêu, đi thôi.”

Trịnh Miêu Miêu cũng cảm thấy mình không nên ở đây lâu nên vội vàng gật đâu.

Diệp Kiến Nam cuối cùng cũng hiều rõ ra: “Chờ đãi! Con là nhân viên của An Tín?”

Diệp Như Hề không trả lời, nhưng Diệp Kiên Nam đã có thể khẳng định, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt ông ta, nói: “Vừa vặn! Mau giúp đỡ công ty của cha đi! Đề bên phía An Tín đông ý dự án này!”

Từ khi Diệp Như Hề biêt được người cha mà cô luôn ngưỡng mộ có lẽ không phải như những gì cô đã nghĩ, giờ đây tất cả những biêu hiện của Diệp Kiến Nam đều khiến cô cảm thây vô cùng lạ lẫm.

“Tôi không phải là người thẩm định của An Tín, nên tôi không thể làm chủ được.”

Diệp Kiến Nam hung hăng cau mày, nói: “Bộ con không nghĩ ra được cách nào khác hay sao?! Đây là tâm huyết cả đời của cha. Thân là con gái của nhà họ Diệp, tại sao có chút chuyện cỏn con này con cũng làm không được?”