Tần Phong trầm giọng nói: “Phanh xe đã bị người động tay động chân, nhưng cũng không rõ ràng, kỹ thuật thật sự rất cao, lần thứ hai khởi động xe mới xảy ra
tình trạng đó”
Tính cách Lâm Tử Ngang tương đối tùy tiện, lúc này cũng khó có dịp trở nên đứng đắn một chút, nói: “Ông chủ, những con chó nhà có tang đó lại bắt đầu rục rịch rồi, xem ra còn dạy dỗ chúng chưa đủ đô đâu.
”
Ánh mắt Tạ Trì Thành càng âm trầm, nói: “Tiến hành kế hoạch.
”
Tần Phong luôn có tác phong ổn thỏa, rõ ràng biết này ý nghĩa của bốn chữ này có nghĩa là không thể tránh khỏi một hồi “gió tanh mưa máu”.
“Trì Thành, nếu như theo kế hoạch đã định trước, tôi lo rằng bọn chúng sẽ càng mất khống chế hơn.
”
Tần Phong hô lên hai chữ Trì Thành, có nghĩa là anh ấy đang đứng trên cấp độ bạn bè nói chuyện, mà không phải là cấp dưới.
Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, “Đám chó đó chắc chắn sẽ cắn người, tất nhiên phải xử lý.
Tần Hải còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đấy.
”
Nhắc đến em trai đang bị thương
nặng, ánh mắt Tần Phong tối sầm lại, nói: “Được, tôi sẽ đi sắp xêp.
Sau khi quyết định xong một chuyện lớn, Lâm Tử Ngang lại khôi phục dáng vẻ tùy tiện như thường, nhìn nhìn vết thương của Tạ Trì Thành, lại nhớ tới một chuyện khác, anh nói: “Đúng rồi, ông chủ, dựa theo hiện trường xem được, vị trí của anh đã bị kẹt lại rất chặt, lúc ấy anh lại hôn mê, hẳn là bò không ra nổi, là ai đã cứu anh thế?”
Nghe vậy, vẻ mặt Tạ Trì Thành mới dịu đi một chút, nhắm mắt
trầm tư.
Lúc ấy trong lúc hôn mê anh vẫn còn có một tia lý trí, chỉ cảm thấy đã có một đôi tay nhỏ bé liều mình kéo lấy anh, không hề buông tay liên tục kéo anh ra ngoài, còn có, giọng nói sốt ruột lại dễ nghe kia cũng có chút quen thuộc.
Nhưng mà anh không nhìn thấy người kia, xong việc muốn đi tìm kiếm, nhưng camera theo dõi xung quanh đều bị hủy, căn bản không ghi lại đưực gì cả.
Hơn nữa, túi tiền của anh lại không cánh mà bay, đây là lần thứ hai anh bị lấy ví tiền, liên tiếp hai lần.
Chuyện xảy ra trùng hợp như vậy khiến Tạ Trì Thành sinh ra một tia nghi ngờ.
Tạ Trì Thành nhìn về phía Lâm Tử Ngang, “Cậu điều tra ra được cái gì?”
“Tra được, nhưng mà rất đáng tiếc, không có bắt được người lấy tiền, người này rất thông minh,
biết đi chợ đen quẹt thẻ, hơn nữa cũng không hề quá tham lam, rõ ràng trong thẻ có cả một trăm triệu, lại chỉ quẹt có hai mươi vạn, khoản tiền này quá nhỏ, rất khó để truy lùng.
”
Lâm Tử Ngang mang vẻ mặt xem kịch vui, lại bổ sung một câu,
“Ông chủ, kẻ trộm ví của anh rất thông minh đó nha, nhưng mà người bình thường không có cách nào tới gần anh đẻ lấy được
ví tiền đúng không? Cho nên…
Ông chủ , anh đã bị lấy ví đi ở thời điểm nào thế?”
Lâm Tử Ngang đúng là tương đối
tò mò về vấn đề này, lúc ấy Tạ Trì Thành giao việc điều tra chuyện này anh ấy đã thấy thắc mắc rồi.
Rõ ràng Tạ Trì Thành có thể trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua ngân hàng rồi tạm khóa thẻ lại, nhưng Tạ Trì Thành lại cố tình không làm như thế, chỉ là chỉ đạo cho anh ấy truy tìm ra kẻ rút tiền.
Thật giống như là.
cố ý đem
tiền cho đối phương tiêu xài vậy? Sau đó theo quỹ đạo bắt được kẻ trộm kia.
Lâm Tử Ngang cũng bỏ ra chút
công sức điều tra, nhưng đáng tiếc thời gian quá ngắn, anh ấy cũng không có bắt được người.
Trong mắt Tạ Trì Thành hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng rõ ràng đối phương đã dám cầm đèn bàn ra tay với anh thì tất nhiên sẽ không ngu xuẩn bị anh bắt được như vậy.
Thấy Tạ Trì Thành không lên tiếng, Lâm Tử Ngang cũng tiếp tục truy hỏi một cách không biết điều nữa, anh nói: “ông chủ, lần trước anh bảo Tần Hải đi điều tra những chuyện kia, sau đó lại qua tay tôi, tôi lại phát hiện ra một số
điều rất thú vị, có liên quan tới Tạ phu nhân đó.
”
“Nói.
”.