Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 497



Chương 497

Bên cạnh khu ăn uống là khu ngồi nghỉ ngơi trò chuyện, bồ trí đan xen rất thú vị, ngoài sự tiện nghi và thầm mỹ còn có tính riêng tư nhất định.

Tạ Trì Thành đưa người tới khu nghỉ ngời, để ngôi trên ghê mêm ở số pha, thập giọng nói: “Có đỡ hơn không?”

“Vâng.”

“Khát không?”

Diệp Như Hề vốn dĩ định nói không, khát, nhưng khi đối diện với ánh mắt ngay cả bản thân cô cũng không biết có bao nhiêu ôn nhu của Tạ Trì Thành, cô lại muốn biết, người đàn ông này, còn có thê có cưng chiêu mình đến bao nhiêu đây, liên khế gật đầu.

Tạ Trì Thành định gọi người tới, lầy độ lại đây, nhưng suy nghĩ một hồi, vân là tự mình đứng dậy.

Anh không yên tâm đưa cô đồ uống đã qua tay người khác, chỉ thấp giọng nói: “Anh rât nhanh trở lại thôi.”

Diệp Như Hề lại cười nói: “Được.”

Tạ Trì Thành vẫn cảm thấy không yên tâm mà dặn dò cô: “Những người đó hẳn là sẽ không mắt mù mà thò qua đây để quầy rây em, nhưng không loại trừ có vài thứ rác rưởi Hà ghét muốn tới làm trò với em, không cân để ý tới bất cứ kẻ nào khác, không thích nói chuyện, vậy thì không cân trả lời.”

Diệp Như Hề là lần đầu tiên phát hiện ra Tạ Trì Thành còn có tiềm chất dài dòng lê thê, có chút bắt đắc dĩ nói: “Em đã có hai đứa nhỏ rôi, hơn nữa, rất nhanh sẽ có đứa thứ 3 đó.”

Cho nên, đừng xem em như đứa trẻ như thế .

Ý cười trên khóe môi Tạ Trì Thành gia tăng, trực tiệp cúi người, ở khóe môi cô đặt xuông một nụ hôn thật nhẹ.

“Đúng vậy, nhưng không liên quan gì tới sự lo lãng của anh dành cho em.

Chờ anh trở lại.”

Dút lời, anh đứng dậy rời đỉ.

Mà Tạ Trì Thành không biết, hành động này của anh đều rơi vào ánh mắt đám khách khứa đang mọi lúc mọi nơi nhìn chằm chằm hai người.

Trong lúc nhất thời, không ít người .

suýt nữa đã cắt phải đầu lưỡi luôn rồi.

Nhưng đúng là theo như lời Tạ Trì Thành. nói, gần như tất cả mọi người có khi nếu chưa biết Diệp Như Hề là người phụ nữ của Tạ Trì Thành, còn dám mạo hiểm thò qua đây, nhưng giờ cho dù bọn họ có ghen ghét như thê nào đều không qua được.

Đương nhiên, cũng sẽ có người không sợ hãi mà đi tới nơi này.

Thời điểm nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Như Hề mới ngắng đầu lên, lại thây một chuyện rât bât ngò, rồi cũng bình tĩnh nhìn đối phương.

“Tiểu Hề.”

Giọng nói Lục Tư Viễn mang theo một tỉa áp lực, ánh mắt cũng là đè.

nặng thông khổ nhưng cố găng biểu hiện ra vẻ ngoài thật bình tĩnh.