Diệp Như Hề làm bộ như không nhìn ra được vẻ thống khổ trên mặt anh, cũng biểu cảm tự nhiên nói: “Tư Viễn, anh đến đây á.”
“Có để ý chuyện anh ngồi xuống không?”
“Đương nhiên có thể.”
Lục Tư Viễn lộ ra nụ cười khổ, nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ sợ hãi Tạ Trì Thành đề ý.”
Khi nhìn thấy Tạ Trì Thành mang theo Diệp Như Hệ xuất hiện ở nơi này, Lục Tư Viễn liền biết người đàn ông kia đang có chủ ý gì, cũng biết chuyện này có ý nghĩa là gì.
Cách làm tốt nhất chính là làm bộ không quen biết.
Nhưng Lục Tư Viễn vẫn không thể kìm nén được bước chân của chính mình, anh đã đi tới đây.
Chỉ là anh muốn…… nhìn thấy người con gái mình đã yêu sâu đậm một thời gian dài nhiều thêm một chút.
Nhưng mà khi Lục Tư Viễn đang muốn nói gì đó, tầm mắt anh chợt dừng trên phần bụng nhô lên có chút rõ ràng của Diệp Như Hề, tuy đã được tâng váy che lấp nhưng vì ngồi xuống nên đã lộ ra.
Biểu cảm của Lục Tư Viễn cứng đờ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Diệp Như Hề chú ý tới ánh mắt của anh, có chút không được tự nhiên giật giật thân thể.
Lục Tư Viễn đã phải mắt rất nhiều Sức lực đề giữ cho mình không lộ ra vẻ thất thô khác thường.
“Tiểu Hề, em đã…có thai à?”
Diệp Như Hề không muốn phủ nhận, cô không muốn giâu bắt cứ điều gì với Lục Tư Viễn, đặc biệt là chuyện này không đáng đề giấu.
Vì vậy, Diệp Như Hề gật đầu một cách hào phóng, tự nhiên thừa nhận.
“Đúng vậy, gần được bồn tháng rồi.
Nói chính xác hơn thì là ba tháng 26 NO Lục Tư Viễn khẽ giật mình, hô hấp của anh bắt đầu dồn dập, bởi vì anh biết thời gian này mang nghĩa gì, thậm chí có thê nói…phỏng đoán khó tin nhất, có lẽ có thể thành hiện thực.
Diệp Như Hề thầy ánh mắt đối thu gân biến đồi, “lập tức biết được anh đang nghĩ gì, vì vậy cô rất kiên định phủ nhận: “Lục Tư Viễn, anh biết điều đó là không thể mà.”
Trái tim của Lục Tư Viễn như bị dao đâm, nhưng anh không từ bỏ, thậm chí còn có chút cô chấp, cho dù hết lần này đến lần khác đều thất vọng, nhưng anh vẫn muốn lần lượt cho chính mình hy vọng.
“Tại sao không thể? Tiểu Hè, em biết ở thời điểm kia, rất mập mờ.”
Bồn tháng trước, vào thời điểm đó.
Bên trong khách sạn.
Diệp Như Hề nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Anh không phải là người sẽ tự lừa mình dối người.”
Có lẽ sự từ chối kiên định của Diệp Như Hề khiến Lục Tư Viễn có chút tức giận, anh năm chặt tay lại, vẻ không cam lòng đang đè nén trong lòng anh đang dân sinh sôi.
“Tiểu Hề, không phải mọi chuyện đều là tuyệt đối, có lễ, còn có thê sẽ phát sinh Khuyến ngoài ý muôn.”
“Sẽ không.”
Lục Tư Viễn nới lỏng răng hàm đang nghiền chặt, có tỏ ra thoải mái nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm. Còn kết hôn thì sao? Em thích đám cưới kiểu gì? Anh nhớ em đã từng nói thích hôn lê ở bờ biển, nơi có màu xanh của biển cả cùng gió biển âm áp, em còn thích tổ chức vào thời điểm mặt trời lặn, vì em cho rằng hoàng hôn trên bãi biển vô cùng xinh đẹp.”