Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 534



Chương 534

Nghĩ đến lần này, Tạ Trì Thành thỏ2D7 cảm thây đau đầu, mười năm trước anh nợ cô ta, có lẽ hiện tại cô ta đang muốn đòi nợ.

“Anh…sẽ đi sao?”

Câu hỏi của Diệp Như Hề đã kéo suy nghĩ đang bay xa của Tạ Trì Thành trở vê.

Anh trực tiêp vuốt mặt của cô, kéo kéo hai bên má, xúc cảm mêm mại mịn màng khiến anh không muốn buông tay: “Em đang suy nghĩ cái gì, hơn nửa đêm còn muôn đuôi anh ra ngoài à? Em yên tâm sao?”

Khuôn mặt của Diệp Như Hề bị kéo đau, nhưng nụ cười nơi khóe miệng không khỏi càng ngày càng rõ ràng, đôi mắt sáng như sao.

“Có thật không?”

“Em đang nghi ngờ cái gì? Không tin anh sao?”

“Không phải! Em chỉ nghĩ, em chỉ nghĩ là quan hệ của hại người có vẻ rât tột, hiện tại cô ây đang gặp khó khăn? Cho nên cân sự giúp đỡ của anh…”

Mặc dù không muốn thừa nhận, những có lẽ đối phương thực sự cần giúp đỡ?

Tạ Trì Thành thấy trong ánh mắt sáng ngời của Diệp Như Hề viết đầy vẻ rồi răm, không nhịn được mà bật cười.

Tiêng cười càng lúc càng lớn, anh buông lỏng bàn tay đang ôm mặt của cô ra, một tay ấn trán, giỗng. như có chút đau đâu, lại có chút buôn cười.

“Anh cười cái gì thế?”

Diệp Như Hề cũng nhận ra rằng mình vừa mới hỏi một vẫn đề ngu ngốc.

“Cô ấy người nhà họ Hạ. Cho dù là con gái nuôi, cũng có rất nhiều người chăm sóc. Một cuộc điện thoại, toàn bộ người trong bệnh viện đều phải tới. Cần anh qua đó làm cái gì?”

Diệp Như Hề bị hỏi ngược lại, ngậm miệng không nói.

“Huống hồ, anh có thể làm gì? Hả?”

“Em sai rồi……Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tạ Trì Thành không bỏ qua cho cô, ngược lại, anh thu hồi nụ cười, nghiêm mặt, mang theo giọng ‹ điệu nguy hiểm, nói: “Hay là…em vẫn muôn anh qua đó? Được, vậy hiện tại anh qua đó nhìn xem một chút.”

Nói xong, anh quay người, còn chưa kịp động đậy, cánh tay đã bị ôm chặt.

Diệp Như Hề theo bản năng hét lên: “Không được!”

Tạ Trì Thành kéo dài thanh âm: “Đây không phải là điều em muốn sao?”

“Em không có! Anh nói lung tung! Dù sao cũng không được phép đi! Nếu như anh đi…” – Cô căn răng một cái, tùy hứng nói: “Em sẽ đi tìm người khác!”

Tạ Trì Thành xoát một cái, xoay người lại, một tay bóp nhẹ căm cô, môi mỏng mím chặt, ánh mắt u ám, trầm giọng nói: “Tiểu Hè, nói lại câu đó lần nữa xem nào? Hửm?”

Diệp Như Hề nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh không đi, em cũng không đi, cả hai đều không đi”

Tạ Trì Thành buông tay i ra, ánh mắt nguy hiểm nhuồm lên vẻ bát đắc dĩ: “Đem những phỏng đoán phi thực tế trong đâu em vứt đi.”

“Em biết sai rồi…”

Giọng của Diệp Như Hề cố ý mềm nhữn, đôi mắt Hới đẫm, bộ dạng nhìn rất uỷ khuất.

Cô không biết dáng vẻ này của cô trong mất Tạ Trì Thành khiên người ta có bao nhiêu suy nghĩ…muôn ức hiếp cô đến phát khóc!

Tạ Trì Thành thở ra một hơi ngột ngạt, đè nén ý niệm tà ác hiện lên trong đầu, nói: “Cô ấy chính là thích được người khác cưng chiều, đối với người nào cũng đêu như vậy. Tin nhăn này đồi với người nào cũng có thể gửi, nhưng anh Không có nghĩa vụ phải đi an ủi cô ấy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh đã có người mà mình muôn an ủi và chăm sóc.”

Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Tạ Trì Tin Diệp Như Hề nghe thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.