Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 548



Chương 548

Tống Xán trực diếp hất tung đồ đạc trong phòng, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng.

“Em muốn đi tìm Lan Hinh! Cô ấy mắt tích rồi!”

Anh trai của Tống Xán, Tống Phỉ mang sắc mặt âm lãnh, nói: “Hạ Lan Hinh là con gái nuôi của nhà họ Hạ, không đáng để em phải quan tâm như vậy.

“Anh! Anh biết rõ em cũng không để ý tới chuyện này! Em chỉ muôn một mình Lan Hinh! Cô ấy đãmát tích! Ba ngày rồi! Nhà họ Hạ căn bản sẽ không tìm cô ấy tử tết”

“Cầm miệng. Đừng ép anh phải dùng thủ đoạn ra với chú.”

Tống Xán trời sinh đã sợ hãi anh hắn, nhưng tâm lý muốn đi cứu Lan Hinh căn bản không có cách nào ngăn chặn, hắn thậm chí còn không dám nghĩ Lan Hinh sẽ gặp phải những chuyện gì “Anh, anh không thể như Vậy…… em chỉ là, chỉ là muôn bảo hộ cô ấy……

Tống Phỉ nắm lấy cỗ áo của em trai, tức giận nói: “Quân đội của nhà họ Tạ cũng đang tìm người, em đừng đi trêu chọc, cho dù là anh cũng cứu không được em đâu.”

“Anh, đừng nói cho em là anh sợ Tạ Trì Thành nhé? Hắn chỉ là làm ra vẻ khoa trương thôi! Khẳng định là hắn mang Lan Hinh đi, em muôn đi cứu Lan Hinh trở về!”

“Tạ Trì Thành mắt tích! Em còn không rõ saol”

Tống Xán lập tức ngắn ra.

Tổng Phỉ thây em trai đã bình tĩnh lại liên buông tay ra, thay hắn sửa sang lại cô áo mới nói: “Nêu còn không rõ ý tứ của anh, vậy em hãy suy nghĩ cho cẩn thận, lúc nào em nghĩ kỹ rôi thì lúc đó mới có thể thả em ra ngoài.”

Tống Xán cúi đầu không có trả lời.

Tống Phỉ cũng không thèm để ý tới hãh, xoay người liên muôn rời đi.

“Anh.”

Bước chân dừng lại, Tống Phỉ có chút mắt kiên nhẫn, “Như thế nào? Còn có vân đề gì?”

“Em muốn học cách tiếp quản công ty.”

Tống Phi kinh ngạc một chút, lộ ra một tia vui mừng, “Suy nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng.”

“Được rồi.”

Nhưng mà Tống Phỉ căn bản không biết, em trai nhà mình không phải đã suy nghĩ kỹ rôi, mà là đã rơi vào một trạng thái ngớ ngần, suy nghĩ đã hoàn toàn vặn vẹo.

Ngày sau,lúc nhà họ Tống rơi đài, Tông Phỉ cuôi cùng cũng biết, em trai anh ta chưa bao giờ hiểu rõ vấn đề.

x Diệp Như Hề chậm rãi mở to mắt, ngước nhìn trần nhà có chút choáng váng, phải đến thật lâu cô mới nghe thây tiêng gọi bên tai.

“Tiểu Hè, Tiểu Hề em có khỏe không?”

Ý thức của Diệp Như Hề chậm rãi trở vê, cô muôn nói chuyện, nhưng cô họng khô rát vô cùng đau đón.

“Chị đút cho em miếng nước, há miệng ra nào.”

Sau khi được dòng nước ấm áp lướt qua cô họng, cô mới tìm về được chút sức lực đề nói chuyện.

“CHỈ ĐỨNG…

“Ừ, là chị đây, thật tốt quá, em cuối cùng đã tỉnh lại, em ngủ cũng lâu rồi đó.”