Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 569



Chương 569

Sau khi một bản nhạc dương cầm kết thúc.

Tiểu An lập tức nhìn chằm chằm vẻ mặt của em gái, nhưng câu nhìn tới mức đôi mắt có chút ddeu xót, vẫn là không có thay đổi gì.

Đầu bên kia di động truyền tới âm thanh run rây. của mamii, “Tiểu An, Nhạc Nhạc có phản ứng gì không?”

Tiểu An suýt nữa không thê kìm được mà bật khóc nức nở, cậu gắt gao, nghẹn lại, thời điểm đang muốn lắc đâu nói không, cậu thây ngón tay em gái khế giật giật., Tiểu An!

Cùng ngày, tất cả thành viên trong đoàn đội chữa bệnh lại một lân nữa tụ tập ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Nhạc Nhạc, bắt đầu một loạt kiểm tra.

Diệp Như Hề mang theo Tiểu An tới, khẩn trương vô cùng, trong lòng cả hai mẹ con đều sinh ra cảm giác chờ mong.

Cuối củng kết luận sau khi kiểm tra rất khả quan, tiềm thức của Nhạc Nhạc đã có phản ứng, cân tới càng nhiều k1ch thích, như vậy xác suât tỉnh lại sẽ càng cao Đây là tin tức tốt nhất trong những ngày gân đây.

Diệp Như Hệ suýt nữa đã vui tới phát khóc, cô không sợ phải kiên trì, chỉ sợ – sự kiên trì của mình không có ý nghĩa, sau khi thử qua vô sô biện pháp, đây là lần đầu tiên thây Nhạc Nhạc có phản ứng.

Diệp Như Hề lập tức quyết định sẽ “nhặt về đàn dương cầm mình đã bỏ bê từ lâu, cô bắt đầu dành càng nhiều thời gian cho nó, bởi vì bản thân có chấp niệm, tỉnh thần của cô càng ngày càng tốt, tươi cười cũng càng ngày càng nhiều.

Vì đề có thê khiên tiêng đàn truyền tới trong phòng bệnh rõ ràng chân thật hơn, Tiêu An còn cô ý ôm máy tính, nghiên ‹ cứu phát minh ra một phần mêm dẫn âm nho nhỏ, điều chỉnh thử một chút, vô cùng vừa lòng.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, trong trang viên rộ Tạ Gia luôn tràn ngập tiêng dương câm du dương dễ nghe, ngay cả Lâm Tử Ngang lúc đến đây báo cáo công việc và nghe được tiếng đàn cũng luôn khen không dứt miệng.

“Không nghĩ tới chị dâu còn có một bàn tay vàng như thế!”

Từ sau khi xác định được tầm quan trọng của Diệp Như Hề trong lòng ông chủ, Lâm Bà) Ngang liên mở miệng trực tiếp gọi chị dâu, hơn nữa.

tính cách cà lơ phât phơ của anh, mỗi khi gọi như vậy đêu mang theo một tia tà khí.

Quả nhiên, Tạ Trì Thành liếc mắt nhìn qua, Lâm Tử Ngang lập tức điều chỉnh dáng ngôi, quy củ ngôi một cách nghiêm chỉnh.

“Chuyện bảo cậu điều tra đã tra được chưa?”

“Khụ khụ, tra được rồi.”

“Nói.”

“Có vài chỗ rất kỳ quái.”

Lâm Tử Ngang câm máy tính chỉ ra, mây người ngôi trong phòng khách không hệ có ý kiêng dè Diệp Như: Hà, thậm hi còn vừa thưởng thức tiếng đàn vừa xử lý công việc.

Chờ sau khi đã xác định được bước tiếp theo, sắc mặt Tạ Trì Thành mới tôt hơn chút, anh nhằm mắt dưỡng thần, làm như đang suy tư chuyện gì.

Lâm Tử Ngang lại ôm lầy máy tính của mình, tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh ‘đàn dương câm, cười tủm tỉm nói: “Chị dâu, chị đàn hay thật đây!” Nói nói, còn dựng lên ngón tay cái Diệp Như Hề thu tay lại kết thúc khúc nhạc, cười cười, “Cảm ơn.”

Lâm Tử Ngang cũng biệt chuyện sau khi ông chủ mật tích, vị bà chủ này bình thường nhìn thï yêu đuối mong manh đã làm thế nào đề bắt được gián điệp một cách sắm rên gió cuốn, làm thê nào để ổn định tình hình. Cho nên anh thật sự công nhận thân phận của Diệp Như Hề từ tận đáy lòng, khen ngợi người ta cũng mười phần chân thành.