Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 787



Chương 787

Diệp Như Hê sau khi tỉnh lại mới biết được chính mình đã hôn mê được một tháng, còn có thêm một người bà ngoại, thay đôi sang họ khác.

Mà bà ngoại của cô lại là Hứa lão phu nhân.

Cô hoảng hốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, Hứa lão phu nhân vận luôn dùng ánh mắt từ ái nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô tiếp nhận.

Lại nằm ở bệnh viện thêm nửa tháng, Diệp Như Hệ mới được cho phép xuông giường, nhưng thân thê của cô vận yêu ớt tới đáng sợ, cô giãy dụa từ cối chết trở về, thứ mắt đi chính là sức khỏe, cùng với…… khả năng làm mẹ.

Sau khi Diệp Như Hề biết được tin tức này cũng trâm mặc thật lâu, sau đó cũng tiệp nhận.

Sống được đã là may mắn, mong muốn nhiều hơn, không khỏi quá tham lam.

Chỉ là rất nhiều thời điểm, cô đều sẽ vô thức đặt tay lên bụng, dường như còn có thê cảm giác được bên trong động đậy.

Lúc này, khóe môi cô lại nở nụ cười khổ đầy chua xót.

Hứa lão phu nhân đã thấy rất nhiều lần, trái tỉm dường như bị bóp nghẹn, đau tới khó thở.

“Tiêu Hệ, cháu có đông ý ra nước ngoài sông chung với bà ngoại không? Có thê bất đầu lại một lần nữa ở nơi đó.”

Hứa lão phu nhân đã sớm muốn rời đi, dù sao ở chỗ này môi quan hệ và nhân lực của bà có hạn, nơi này không phải là địa bàn của bà, cho dù bà đã xử lý rất tót, nhưng khó bảo toàn sẽ không bị người ta phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Hề.

Đặc biệt là, Hứa lão phu nhân biêt thủ đoạn của tên điên Tạ Trì Thành kia, nếu như bị hắn phát hiện, chắc chắn việc mang Tiểu Hè đi sẽ rất khó khăn.

Ban đầu bà đánh giá cao Tạ Trì Thành bao nhiêu, lúc này lại chán ghét anh bấy nhiêu, sau khi Hứa lão phu nhân biết nguôn gộc tất cả mọi chuyện xảy đến với cháu gái thì không thê sinh ra chút thiện cảm nào với Tạ Trì Thành được nữa.

Nếu không phải không nên ra tay, bà khẳng định sẽ đem đến cho Tạ Trì Thành nhiều phiền toái.

Tóm lại, biện pháp tốt nhất hiện tại chính là nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng mà Diệp Như Hề nghe thấy những lời này lại trâm mặc thật lâu.

Hứa lão phu nhân lại nói: “Thân thể của cháu không tốt lắm, còn đang bị thương, nều tiệp tục ở lại nơi này cũng không có gì tốt tới bệnh tình, bà ngoại fìm cho cháu bác sĩ và bệnh viện tốt nhất, bà ngoại sẽ ở cạnh cháu.”

Có lẽ do từng tiếng ‘ bà ngoại ‘ đã khiến Diệp Như Hê lung lay.

Cô vốn dĩ còn cho rằng mình đã không còn người thân nào nữa trên đời này, loại cảm giác đột ngột tìm được người thân khiên cô quyên luyên.

Rất lâu sau, cô gật gật đầu.

Hứa lão phu nhân vui mừng tới đỏ hốc mắt, nhẹ nhàng ôm lây cô, nói: “Đừng sợ, về sau bà ngoại sẽ.bảo vệ cháu, sẽ không đề cho người khác tốn thương cháu bà nữa.

Diệp Như Hề nhẹ nhàng dựa vào lòng bà ngoại, nhắm mắt lại.

Sau khi nhận được sự đông ý, Hứa lão phụ nhân đã làm thị thực cho cô bằng tốc độ nhanh nhất, trước khi đi, Diệp Như Hề đưa ra một yêu câu.

Cô muốn được thấy Tiểu An và Nhạc Nhạc.

Cô biết, bản thân đã đồng ý ra NướP ngoài, rất có thể sẽ không còn gặp lại hai đứa nhỏ nữa.