Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 793



Chương 793

“Em không nói…… anh chắc chắn sẽ Sai càng sai, Tiêu Hê, lại cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Tâm mắt anh chậm rãi dời xuống, dừng ở hai hay cô, trong đó một bàn tay, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết sẹo dài như con rết kia.

Lồ.ng ngực anh tê rần.

Chuyện này cân sự can đảm lớn bao nhiêu, hay tuyệt vong đến mức nào mới có thê tàn nhẫn cắt xuống như vậy?

Cô từ trước đến nay luôn sợ đau, lại đích thân cắt đứt cỗ tay, cô lúc ấy đã bị ép buộc tới đường cùng sao?

Nhưng anh lại không hề biết chút gì.

Lời nói vốn dĩ còn đè nặng trong lòng cũng chưa thể nói ra.

Anh sợ bản thân lại đem đến áp lực cho cô.

Diệp Như Hề cúi đầu, nước mắt tí tách rơi trên mặt đắt.

Làm sao bây giờ.

Cô không muốn đi.

Cô luyến tiếc.

Gô yêu người đàn ông này sâu đậm, yêu hai đứa trẻ của họ, Tiêu An và Nhạc Nhạc của cô.

Nhưng cô nhớ tới cuốn số khám bệnh bà ngoại vần luôn cất giấy, đó là bệnh án của cô.

Thân thê của cô còn đang câm cự, cho dù cái mạng này được đoạt lại từ tay Tử Thần, nhưng cô có thê sống được bao lâu cũng không ai biết.

Bà ngoại không muốn nói cho cô, nhưng cô vận thấy ‹ được, thân thể của cô bị tàn phá rôi, vân đề tinh thần cũng không ồn định, cảnh tượng khủng khiếp kia vẫn xuất hiện trong những cơn mơ.

Cô không biết bản thân sẽ mắt khống chế lúc nào, phạm phải sai lầm không cách nào cứu vấn.

Cô đã mắt đi một đứa trẻ, cô không thể mắt đi đứa thứ hai, cô không chịu nội nôi đau này, cô thà răng tât cả đều cho rằng cô đã chét, cũng không muốn mọi người chịu chút nguy hiểm nào.

Cô nhớ các con tới phát điên, nhưng cũng chỉ dám nhìn trộm từ xa.

Diệp Như Hề biết, tất cả những vấn đê đứng trước sinh tử chỉ là ‘phuyên nhỏ, cô thấy được thống khổ cất giầu thật sâu nơi đáy mắt Tạ Trì Thành, tình cảm của anh với cô sâu nặng, chuyện này càng khiến cô sợ hãi.

Lỡ như cô trở lại bên cạnh bọn họ, lần tiếp theo, cô không còn may mắn như vậy, thật sự chết đi, như vậy bọn họ liền phải tiếp nhận sự ra đi của cô lần thứ hai.

Ai cũng không chịu nổi.

Cô không thể trở về.

Ít nhất, hiện tại còn chưa thể.

Nhận thức này khiến cô khóc không thành tiêng.

Diệp Như Hề lùi từng bước một về phía sau, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, hãy quên em đi.” Rồi sau đó, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Đồng tử trong mắt Tạ Trì Thành co rụt lại, theo bản năng muốn đuổi theo, lại không chú ý tới tảng đá dưới chân nên bị vướng ngã, cả người nên thật mạnh trên mặt đất, phần cằm bị cắt vào tảng đá, máu tươi nhỏ lập tức lan tràn.