Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 809



Chương 809

Lữ Nhu cảm thây mỹ mãn, tràn đây ghen ghét nhìn thoáng qua những người ngôi quanh mình, ai ai cũng trang điêm tinh tê chỉnh ‘chu, xách túi hàng hiệu, môi một món đồ trên người đều là hàng thương hiệu nỗi tiêng.

Bản thân Lữ Nhu cũng không giàu có, hơn nữa ngoại hình bình thường, ây vậy còn có cái tôi cao ngất, không cần phải cao phú soái, bước đâu tiên liền muốn tìm người có tiền, mới có thể đứng vững trong ngành tài chính.

Hoa tươi luôn luôn cân có lá xanh.

phụ trợ, cho nên Lữ Nhu lập tức liền nhăm vào nhân sự mới tới Tô Tây này, thử một chút, quả nhiên là kiêu tính cách bánh bao mêm, Lữ Nhu vô cùng vừa lòng.

Diệp Như Hề vẫn luôn đáp lời cho Có, dự định chỉ ngôi một lát thì sẽ trở về, cô cũng không thích những buổi tụ tập như vậy..

Lữ Nhu ôm lấy cánh tay Diệp Như Hà, nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh một lát, cô đi cùng tôi chút nhé .”

Dứt lời, còn không đợi Diệp Như Hề đồng ý, cô ta đã trực tiếp kéo cô đi.

Lôi lôi kéo kéo suốt đường đi, vào tới phòng vệ sinh, còn cô ý đề Diệp Như Hê chờ cô ta một chút, cô ta còn phải trang điểm lại.

Nếu không phải không muốn mới ngày đâu tiên đi làm đã cãi nhau gây chuyện không thoải mái, Diệp Như Hệ suýt nữa đã bày tỏ thái độ.

Cô tìm một nơi yên tĩnh đứng chờ, nhàm chán đùa nghịch di động, nghe thấy tiếng bước chân, còn cho rằng Lữ Nhu đã ra tới, mới vừa ngắng đầu lên, liền thây một bóng hình quen thuộc đang chậm rãi đi tới.

Trái tim cô chợt nhảy lên một chút.

Đó là, Tạ Trì Thành.

Diệp Như Hề gần như là theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cô, đóng lại di động, cả người đều giấu trong bóng đêm.

Cô không rõ vì sao bản thân lại trỏ nên kinh hoảng như vậy, chỉ nghe thấy trái tim mình đập rộn ràng liên hồi.

Rõ ràng anh hiện tại sẽ không nhận ra mình, rõ ràng : anh đã quên mắt, nhưng cô vẫn thấy khẩn trương , thấy kinh hoảng.

Trong bóng đêm, đôi mắt dưới lớp kính cận của Diệp Như Hề sáng ngời, như là nhìn thây sao trời rực rỡ.

Tạ Trì Thành từ phòng bao đi ra vô thức cảm giác được một trận buồn bực, nên anh trực tiếp bỏ mặc đám bạn hợp tác làm ăn ở lại, tự mình ra ngoài.

Anh tới gần bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc, hương vị nicotin khiến cơn buồn bực giảm bớt đi rất nhiều.

Mức độ nghiện thuốc lá của anh trong một năm qua đã tăng thêm rất nhiều, trên người luôn là mang theo mùi nicotin nhàn nhạt, chuyện này càng khiến anh thêm trưởng thành hơn, mặt mày mang theo lạnh nhạt như mặc kệ thời gian trôi, thản nhiên đối diện với tất cả.

Diệp Như Hề chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy.

Vừa quen thuộc lại xa lạ.

Anh đứng một hồi, ánh đèn tối tăm mò nhạt chiếu rọi lên một bên sườn mặt, nhiễm một tầng cô đơn, khuôn mặt tuần tú kia có thêm vài phần lạnh nhạt mặc thế sự.

Ánh lửa từ điều thuốc rực sáng trong đêm tối, anh hút cũng không nhiều, chỉ kẹp điều thuốc giữa hai ngón tay, ánh mắt nhìn vê phía ngoài cửa số.

Anh như vậy, khiến tim người ta đập thình thịch.