Trong lúc Nam Cung gia lật tung hai thành phố lớn và cảng biển quanh khu vực Phi Vũ mất tích, Mộc Thuần đang đưa anh đi dạo và mua quần áo mới.
Người có khuôn mặt hoàn mỹ như Phi Vũ đứng ở đâu nơi đó liền biến thành phong cảnh, bất kể già trẻ lớn bé, trai gái, hễ đi ngang qua chỗ Mộc Thuần và anh thì lại quay đầu liếc nhìn.
Mộc Thuần muốn cầm thứ gì đó bịt mặt người này lại, nhưng sau khi đeo khẩu trang lên cho anh thì càng có cảm giác nửa kín nửa hở gợi cảm hơn.
“Tôi bắt đầu nghi ngờ anh là một diễn viên nổi tiếng bị đồng nghiệp hãm hại mất trí nhớ, anh có từng đi đóng phim chưa vậy?”
Nghe Mộc Thuần hỏi, Phi Vũ lắc lắc đầu:
“Phim? Không có.”
Anh đột nhiên cầm lấy một cái áo bơi màu đen trên quầy rồi nói:
“Vợ ơi, mua cái này được không?”
“Mua thứ này làm gì?”
“Đẹp, mặc ra ngoài với vợ.”
Mộc Thuần nhìn theo ngón tay anh, thầm nghĩ nếu để anh mặc đồ bơi đi lòng vòng thì chắc chắn sẽ có ngày bị dân chúng đánh bể đầu vì tưởng là biến thái. Cô đỡ trán, nói:
“Đây là đồ bơi, chỉ mặc khi ra biển thôi.”
Đôi mắt phượng long lanh của anh hơi chớp một cái:
“Vợ mặc cái này đẹp.”
“Ngốc như vậy nhưng gu thẩm mỹ không tệ nhỉ?”
Người nào đó vui vẻ vì được khen, hơn nữa cô không nghĩ đến anh ta muốn mua đồ bơi là vì thấy cô từng mặc nó, cảm giác có chút kỳ cục, nhưng cũng thú vị lắm.
Mua tạm cho Phi Vũ vài bộ quần áo xong, cô đưa anh đi chợ cùng mình. Khắp đường đi có rất nhiều người lên tiếng chào hỏi, còn thắc mắc:
“Bạn trai của cháu à?”
“Ồ, Mộc Thuần hôm nay đi cùng một người con trai, trời sẽ nổi bão mất.”
“Mọi người đừng trêu cháu nữa, anh ta là… bạn thôi.” Mộc Thuần ngượng ngùng.
Bác gái bán rau tính tiền cho cô rồi đột nhiên hỏi Phi Vũ:
“Cháu là gì của Mộc Thuần thế?”
Môi mỏng cong lên, cười nói:
“Vợ.”
Một cái tát trực tiếp quăng qua vỗ vào lưng anh ta, Mộc Thuần không theo kịp suy nghĩ của người này, cô nói:
“Tôi không có người vợ nào như anh cả, không biết nấu cơm, giặt giũ, cái gì cũng không làm được, anh là cục nợ đời tôi thì đúng hơn.”
Bị cô đánh, Phi Vũ cũng không nói lời nào mà còn rất thành thật đáp:
“Vợ dạy anh nấu cơm, giặt giũ, anh làm cho.”
Bên cạnh truyền tới tiếng cười của bác gái bán rau, Mộc Thuần đỏ mặt chào bà một tiếng rồi nắm lấy cổ tay anh vội vàng chạy mất, tay trái còn cầm một túi rau vừa mua.
Chỉ trong vòng nửa buổi chiều, gần như cả làng đều hay tin Mộc Thuần ra ngoài cùng một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Nghe nói, người đó là chồng của cô.
Mộc Thuần không hề hay biết những tin đồn nhảm đó, cô đưa Phi Vũ về nhà, vừa nhặt rau vừa dạy anh. Lát sau, cô vừa nấu cơm vừa giảng giải cách nấu. Đầu óc người này có đôi lúc bình thường, đôi lúc lại như chạm mạch mà hỏng mất, cô không biết có nên để anh ta ở nhà lo cơm nước hay không nữa. Ngộ nhỡ hôm nào cô đi lặn về hay tin căn nhà rách nát của mình cháy chắc cắn lưỡi tự tử mất.
Dọn cơm ra, hai người ăn xong, Mộc Thuần lại dạy anh cách rửa chén. Mà Phi Vũ ở bên cạnh cả buổi chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cô thấy khó hiểu:
“Anh nhìn gì?”
“Nhìn vợ.”
“Có cái gì hay mà nhìn, nhìn đống chén bát này đi!”
“Vợ rất đẹp.” Phi Vũ dùng đôi mắt tràn ngập tình cảm nhìn cô.
Mộc Thuần giật mình, không phải lần đầu tiên có người khen cô, nhưng vừa khen vừa nhìn một cách trắng trợn như Phi Vũ thì rất hiếm thấy. Cô hơi không được tự nhiên:
“Học được cách rửa chén chưa?”
“Học được rồi.”
Phi Vũ ngoan ngoãn đáp, cái vẻ mặt hiện tại của anh có chút không đáng tin.
Mộc Thuần đau đầu nghĩ về những ngày kế tiếp, ngộ nhỡ anh ta vẫn luôn mất trí, vậy cô phải nuôi anh ta đến khi nào chứ? Cô thử dò hỏi:
“Anh có nhớ ra cái gì thì nói cho tôi biết ngay, hiểu không?”
“Anh hiểu rồi.” Anh đột nhiên chỉ vào chính mình rồi ngây ngô nói: “Phi Vũ.”
“Ừ ừ, biết anh tên Phi Vũ rồi.”
Mộc Thuần đột nhiên nhớ ra đây là một manh mối quan trọng trong vụ mất tích của anh ta, chỉ tay vào sofa, cô nói:
“Anh ngồi im đó.”
Như mọi lần, anh rất nghe lời của cô và làm theo ngay. Mộc Thuần ra ngoài gọi lên đồn cảnh sát nói ra một cái tên, nhưng có vẻ như không tốt để điều tra lắm nếu chỉ có tên không thôi.
Gọi điện thoại xong, cô trở vào nhà thì thấy Phi Vũ đang ngồi xem tivi, còn xem đúng đoạn phim tình cảm đang rất hot mấy ngày này. Trong phim phát cảnh hai nhân vật chính ôm hôn trên giường, cô lập tức hết hồn lao ra giật lấy điều khiển, tắt ngay tại chỗ.
Một đôi mắt long lanh nhìn về phía cô làm cô sởn cả da gà, không, đừng có mà…
“Vợ, anh cũng muốn…”
“Anh muốn chết phải không?” Mộc Thuần hung dữ liếc anh, đã nghĩ trong đầu kiểu gì tên này cũng sẽ kiếm chuyện, nào ngờ kiếm chuyện thật.