Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói đầy quen thuộc này, vờ như không nghe thấy Hân Nghiên cầm miếng bánh định rời đi trong yên bình thì Minh Thành đã nhanh hơn một bước
" Em đang quen biết tên kia sao?"
Nhận ra không thể làm ngơ được Hân Nghiên đành phải quay người lại
" Đó là chuyện của tôi đâu liên quan đến anh"
Thấy cô chở lên lạnh nhạt như thế hắn có chút nhót lòng, người con gái xinh đẹp này chính hắn là người đã bỏ rơi cô, sao giờ lại cảm thấy có chút nuối tiếc.
Tử Đằng từ đằng xa tiến đến bàn tay khẽ luồn qua eo rồi kéo cô lại gần chỗ mình
" Bạch thiếu không lo tiếp đón khách đi mà chạy đến đây với Hân Nghiên của tôi vậy?"
Của tôi, của hắn sao từ khi nào mà hắn với Hân Nghiên lại thân thiết đến mức đó rồi. Hắn im lặng không trả lời câu hỏi của Tử Đằng.
Tịnh Nhã cũng không thể thiếu mặt được, cô ta cũng tiến lại khoác lấy tay Minh Thành như một kẻ lắm giữ chiến thắng trong tay.
" Diệp thiếu nghĩ nhiều rồi, anh ấy làm sao có thể đến tìm người phụ nữ khác được, anh ấy yêu tôi nhiều lắm đấy đúng không Minh Thành?"
Trước câu hỏi của Nhã Tịnh hắn chỉ gật đầu cho qua, nhưng ánh mắt vẫn luôn cứ nhìn Hân Nghiên, cô thay đổi thật nhiều chở lên xinh đẹp và thanh tú hơn sao trước giờ hắn không nhận ra vẻ đẹp đó chứ.
" Hừm thế hả vậy Hứa tiểu thư nên quản đôi mắt của vị hôn phu cô đi, nhìn người của tôi sắp rớt con mắt đến nơi rồi kìa"
Bạch Minh Thành nhanh chóng thu ánh mắt đó lại. Nhã Tịnh bên cạnh cô ta chỉ muốn bốc hỏa lên mất thôi.
Tử Đằng mỉm cười đầy hiểm độc rồi nói
" Tôi có chuẩn bị cho Hứa tiểu thư đây một món quá đấy"
Nhã Tịnh đang tức giận nghe Tử Đằng nói thế có chút hoang mang, hắn tặng quà dành riêng cho mình sao
" Haha Diệp thiếu không cần khách sáo đến vậy đâu, chỉ cần ngài đến đây tham dự là tôi đã rất vui rồi"
Vừa dứt lời nói thì tất cả mọi người đều xôn xao nhìn lên màn hình ti vi chính đang chiếu những bức hình tình cảm của Minh Thành và Nhã Tịnh, lại chuyển sang những đoạn video đầy cảnh nóng của Nhã Tịnh và những người đàn ông khác, những tiếng rên của cô ta đầy sự dơ bẩn.
Nhã Tịnh hoảng loạn nhìn sang Minh Thành, hắn ta bất ngờ khi biết được bao lâu nay mình vẫn luôn được vị hôn thê này cắm sừng.
" Minh Thành chuyện này không phải như thế đâu, người đâu mau tắt thứ đó đi nhanh lên"
Cô ta hét lên với những người phục vụ ở gần đấy.
" Minh Thành anh phải nghe em nói, em bị hãm hại, người trong đó không phải là em đâu"
Minh Thành sững người, hắn như chết lặng vậy ánh mắt hắn tàn độc nhìn Nhã Tịnh
" Cô nghĩ tôi là thằng ngu sao?, cô đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông rồi"
" Không phải, không phải, anh phải tin em, em không làm chuyện đó"
Mặt hắn đằng đằng sát khí, tay nắm chặt thành quyền
" Nếu vậy cái thai trong bụng cô lúc trước cũng không phải là con của tôi đúng không?"
Đổ mồ hôi lạnh toàn thân, Nhã Tịnh khóc lóc cầu xin hắn
" Nó là con anh, em không bao giờ phản bội anh cả"
Cô ta liếc nhìn đến chỗ Hân Nghiên đầy hận thù, rồi hét lên
" Chính là mày đồ đàn bà độc ác, chính mày đã hãm hại tao, tao phải giết mày"
Nói rồi cô ta đứng dậy lao đến chô Hân Nghiên trên tay còn có con dao cắt bánh.
*chát
Tiếng bạt tai giòn rộm cô ta ngã lăn xuống đất, người dáng cho cô ta bạt tai đó không ai khác chính là Minh Thành. Ôm một bên má đỏ ứng của mình cô ta không thể tin được Minh Thành vừa ra tay đánh cô ta
" Anh đánh em vì ả ta sao?"
Hân Nghiên đứng lùi về sau, thấy vậy Tử Đằng cũng nhân cô hội nắm chặt lấy tay của Hân Nghiên.
Mọi người được một phen chứng kiến tất cả mọi chuyện xấu hổ này, mai thể nào tin hót nhất cũng chính là tin tức này đây thật là mất mặt cho Bạch gia quá đi mà.
" Cô được lắm tôi cho cô cuộc sống sung sướng, rồi giờ cô cắm cho tôi bao nhiêu cái sừng như thế hả Nhã Tịnh"
Bạch Minh Thành như phát điên lên hắn đập phá mọi thứ, cầm li rượu ném mạnh xuống đất li rượu vỡ vụn, các mảnh thủy tinh vô tình đâm vào da thịt Nhã Tịnh.
Giờ đây cô ta thật thảm hại biết bao, mọi người xung quanh không ngừng chỉ chỏ cô ta, Nhã Tịnh khóc lớn lên đầy thống khổ.
Nắm lấy tay Hân Nghiên, Tử Đằng kéo cô ra khỏi nơi ồn ào đấy náo nhiệt này
" Về thôi chúng ta không nên ở đây lâu thêm được nữa rồi"
Vì đang đi giày cao gót Hân Nghiên rất khó có thể đi nhanh được, đang chật vật với đôi giày thì Tử Đằng đã bế cô lên kiểu công chúa.