Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 4



Một buổi tiệc chúc mừng con gái tròn 5 tuổi của Lý gia đang được diễn ra trong đại sảnh chính của căn nhà.

Hân Nghiên tinh nghịch trốn khỏi bữa tiệc chạy ra sau hoa viên chơi, đây là nơi bí mật của cô và Nhã Tịnh

" Cậu ấy đã bảo là sẽ ra đây cùng mình mà, sao giờ còn chưa thấy đâu"

Lúc đó tự dưng có tiếng khóc rất lớn, một cậu bé cao hơn Hân Nghiên một tý

đang ngồi dưới gốc cây khóc.

Cô đi đến nhìn cậu bé với ánh mắt hết sức kì lạ

Cậu bé bị nhìn chằm chằm cũng ngước lên nhìn Hân Nghiên, ánh mắt ấy thật to và tròn long lanh như những vì sao vậy.

Cái gương mặt nước mũi nước mắt tè nhe của cậu làm Hân Nghiên phì cười, Cô bé lấy tay bịt miệng lại vì gương mặt đó trong rất dễ thương

" Tiểu ca ca sao lại ở đây khóc nhè vậy"

Sụt sịt mấy cái cậu bé ấy vừa nấc cụt vừa nói

" Tôi... tôi không thấy cha mẹ mình đâu cả "

Nói rồi cậu lại òa khóc tiếp, cậu càng khóc to hơn lúc trước.

Hân Nghiên nhíu mày nhìn cậu bé một lúc đến khi cậu ấy khá nín đi, cô xòe bàn tay nhỏ nhắn của mình ra

" Hì, tôi đưa cậu đi tìm cha mẹ mình"

Từ khoảng khắc ấy mọi thứ như ngưng đọng lại, nó là kỉ niệm rất đẹp

...



Đến thời đi học ba người bọn họ là Hân Nghiên, Minh Thành và Nhã Tịnh rất thân thiết với nhau, nhưng hai người kia lại nổi trội hơn những bạn học trong trường coi Nhã Tịnh là nữ thần, vì cô ấy có 1 gương mặt và thân hình quyến rũ. Bọn họi gọi Minh Thành hot boy vì cậu rất đẹp trai. Dù thế thì ba người họ vẫn rất thân với nhau

Ba người bọn họ như hình với bóng vậy, đi đâu cũng có nhau, không lúc bọn họ tách nhau ra cả

Đến thời trung học thì mọi chuyện lại rẽ sang một chiều hướng khác, Hân Nghiên nhận ra cô có tình cảm với Minh Thành. Cô tỏ ra quan tâm hắn hơn, mỗi lần khi hắn tham gia hoạt động thể thao cô luôn đi theo cổ vũ, mang nước cho hắn.

Nhưng khi cô ngỏ lời với hắn, hắn lại thẳng thừng khẳng định rằng chỉ coi mối quan hệ của ba người bọn họ là bạn thôi. Cô cứ nghĩ rằng do cô quá vội vàng nên hắn mới ừ chối cô như thế, rồi khi hắn nghĩ thông hắn sẽ thích lại cô thôi, cho đến khi cô biết được tin Minh Thành và Nhã Tịnh công khai hẹn hò, cô như chết lặng lại vậy

Cô đi tìm hắn mong muốn một lời giải thích từ hắn

" Chuyện cậu và Nhã Tịnh hẹn hò là thật sao?"

Ánh mắt cô mong đợi từng chút một mong đó không phải là sự thật. Nhưng đáp lại cô là lời nói và hành động vô tình của hắn

" Đúng thế chúng tôi đang hẹn hò"

Tim cô như hụt đi một nhịp đập, ánh mắt cô tràn ngập sự tuyệt vọng nhìn hắn

" Cậu nói dối, chẳng phải cậu nói chỉ coi mối quan hệ của ba chúng ta là bạn sao, cậu nói dối mà đúng không?"

Hắn bước đi đến gần cô, ghé sát vào tai cô

" Đây là sự thật và tôi chỉ coi mối quan hệ giữa tôi và cô là bạn bè thôi còn cô ấy thì không"

Hắn bước đi không một chút cắn rứt lương tâm nào đối với người con gái này, người con gái đang đau khổ trong tình yêu vì bị hắn phũ bỏ ấy.

Những ngày sau cô cố tránh mặt hai người họ, may lúc đó có Y Na người bạn mới chuyển đến lớp cô học. Y Na là người bạn rất tốt, cô ấy dù là người bạn mới gặp nhưng cô ấy là một người tràn đầy sự nhiệt huyết, Y Na luôn biết cách làm Hân Nghiên cô bật cười mỗi khi buồn.

...

Tối đó Minh Thành đến tìm Hân Nghiên, người cậu ta nồng mùi rượu, miệng thì luôn gọi tên Nhã Tịnh

Hân Nghiên nhìn cậu ta có chút nhót lòng, dìu cậu ta vô trong nhà ngồi, hắn say khướt nằm ngả ra ghế



" Tớ gọi Nhã Tịnh đến đưa cậu về nhé"

Hắn vội lắc đầu, rồi bắt đầu khóc lóc

" Không đừng gọi mà, cô ấy bỏ tớ rồi huhu"

Hân Nghiên có chút ngạc nhiên, không phải mới chiều nay hai người còn ôm hôn nhau giữa sân trường sao giờ nói bỏ là bỏ rồi vậy.

Hắn lại lên tiếng

" Cô ấy đã hôn hắn, tớ thấy cô ấy hôn hắn ta rồi nói chia tay với tớ"

Hân Nghiên rót cho hắn ly nước mong hắn mong chóng tỉnh lại rồi chở về nhà, nhưng khi cô vừa đặt li nước xuống, hắn cầm chặt tay rồi cô kéo lại ôm chặt lấy cô.

Lúc đấy trái tim cô đập loạn nhịp lên, mặt cô đỏ bừng hết lên vội đẩy cậu ta ra

" Này cậu làm gì vậy, buông tớ ra"

Hắn ta ôm chặt cô hơn

" Cho tớ ôm cậu một lúc được không, chỉ một lúc thôi"

Hân Nghiên mềm lòng cứ để cho cậu ta ôm mình như vậy

Cứ thế cô cho hắn ôm cô đến lúc hắn dần tỉnh lại, hắn dần nới lỏng vòng tay rồi buông cô ra

" Những chuyện khi nãy mong cậu quên hết đi nhé, tớ không muốn Nhã Tịnh biết"

Ha lại là Nhã Tịnh à chẳng phải cô ta đã phản bội cậu sao, cô vừa vui được một chút trong lòng giờ lại bị chính những lời nói đó khiến cô nhói trong lòng hơn

Cô tiễn hắn ra về mà không hay biết rằng có người vừa chụp nén cô và hắn.