Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ

Chương 2: Đi Vào Me





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quân Tử Khuynh chớp chớp mắt, trái tim cũng trở nên căng thẳng. Ở trong lòng cô lặng lẽ cầu nguyện, tuyệt đối đừng có cô.

Dương Hồng cũng không kéo dài, trực tiếp đọc tên lên: "Lâm Tử Khuynh, Cố Hạo Nhiên, Cử Giai Hoa."

Quân Tử Khuynh đột nhiên như bị sét đánh trúng đầu, mở to hai mắt nhìn, khiến cho ngũ quan vốn xinh xắn càng thêm linh động.

Dương Hồng trông thấy Quân Tử Khuynh giật mình, trực tiếp coi như là cô cảm thấy vui mừng.

"ME là công ty lớn xuyên quốc gia, có thể có cơ hội như vậy đã là trong nhà thắp nhang cầu nguyện rồi đấy." 


Quân Tử Khuynh lấy lại tinh thần muốn từ chối: "Quản lý, tôi..."

Dương Hồng ngắt lời cô: "Không cần cám ơn tôi, là công ty quyết định. Mặt khác, công ty xét thấy biểu hiện của cô tiến bộ, cho nên để cô làm tổ trưởng, toàn quyền phụ trách vụ tiếp xúc lần này."

Quân Tử Khuynh siết chặt bút trong tay, biểu hiện cô tốt không phải là vì đi những công ty khác.

Cử Giai Hoa gãi đầu một cái: "Quản lý, vậy chúng tôi phải đi bao lâu ?"

Dương Hồng lắc đầu: "Chỉ nhắc tới ngày mai mọi người phải đi, không nhắc bao giờ về Lạc thị, có điều chắc là khi hạng mục kết thúc đi."

Quân Tử Khuynh thật không ngờ bộ phận nghiệp vụ nhiều người như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn trúng mình.

Chờ chuyến tiếp xúc lần này kết thúc sẽ trở lại, ai biết tiến độ xây dựng như thế nào. Thật sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mình biểu hiện tốt hoàn toàn là vì Lạc Thừa Hiên, không ngờ kết quả lại thành công toi.

Hàn Nghệ huých Quân Tử Khuynh, bĩu môi: “tổ trưởng Lâm, nghe thật hay nha ~~"

Quân Tử Khuynh cầm bút gõ Hàn Nghệ một cái, xoay ghế, thở dài một hơi: "Đúng, nhiều cơ hội tốt mà..."

Hàn Nghệ tưởng Quân Tử Khuynh mệt, không đi quấy rầy cô.

Mãi đến khi tan làm, Quân Tử Khuynh vẫn đang nghĩ đến chuyện của ME. Hàn Nghệ thu dọn đồ đạc xong, muốn đến mời Quân Tử Khuynh ăn cơm để chúc mừng, nhưng ai ngờ Quân Tử Khuynh ngồi trên ghế không nhúc nhích ngẩn người.


"Này!" Hàn Nghệ đi đến trước mặt Quân Tử Khuynh huơ huơ tay: “Nghĩ gì mà mê mẩn vậy, tan làm rồi!"

Quân Tử Khuynh nhìn đồng hồ đeo tay, thật đúng là, đã sáu giờ rồi.

Hàn Nghệ lắc lắc túi xách, nhướng mày: "Để ăn mừng cậu được đến ME, thay đổi quy củ, chị đây mời cậu đi ăn cơm!"

Mái tóc đen dài của Quân Tử Khuynh bị Hàn Nghệ kéo một cái: "Đi thôi, đại tổ trưởng!"

Đến nhà để xe Quân Tử Khuynh đi lấy xe của cô, Hàn Nghệ ngồi trên ghế cạnh tài xế cầm điện thoại di động tìm nhà hàng.

"Nghệ Nghệ, hay là chúng ta về nhà ăn đi." Quân Tử Khuynh vốn không muốn đi chúc mừng: “Mình tự mình xuống bếp nha."

Hàn Nghệ ngẩng đầu: "Tự mình xuống bếp?"

Quân Tử Khuynh nhẹ gật đầu.

"Vậy cũng được, như vậy mình cũng đỡ tốn tiền."

Đi vào chung cư Lịch Sơn, Quân Tử Khuynh thay quần áo đi phòng bếp.

Hàn Nghệ ở bên cạnh giúp đỡ: "Tử Khuynh, được bước vào ME là ước mơ của bao nhân viên, sao không thấy cậu vui mừng vậy ?"

Quân Tử Khuynh thái đồ ăn, ấp úng nói: "Nào có, chắc là do hơi đột ngột thôi."


"Cậu nha, làm việc ở Lạc thị thì không cần biết ngày mai." Hàn Nghệ chuẩn bị nguyên liệu xong: “Sao chuyển sang nơi khác lại ỉu xìu."

"Có sao?"

Quân Tử Khuynh không ngờ mình biểu hiện rõ ràng như vậy.

"Cậu đi soi gương đi, sắc mặt không tốt đẹp gì hết."

"Chúng ta tập trung nấu cơm đi, sắp chết đói rồi." Quân Tử Khuynh tăng nhanh tốc độ tay, di chuyển chủ đề.

Một bữa cơm từ đầu tới khi ăn xong hết tận ba tiếng, Hàn Nghệ no nê xuống dưới nhà đi tản bộ.

Sau khi Quân Tử Khuynh tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm ngồi ở trước gương.

Cô trong gương, tóc còn nhỏ nước, nhưng cô như thể thấy được Lạc Thừa Hiên đang lau tóc cho cô.

Đưa tay vươn về phía tấm gương, cuối cùng tấm gương lạnh lẽo phá nát giấc mộng của cô.


— QUẢNG CÁO —