Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 118: 118




“Lấy cái này với cái này đi.” Cô chọn một bộ lễ phục màu lam nhạt họa tiết mây trắng va một vòng cổ đá quý ngọc lục bảo.

“Ánh mắt của Hạ tiểu thư thật tốt.” May khen rồi quay đầu phân phó: “Giúp Hạ tiểu thư thay lễ phục với trang điểm.”
“Dạ.

Hạ tiểu thư, mời cô.”

Lúc Hạ Tinh Thần chuẩn bị xong xuôi hết thảy thì đã là 5 giờ nhiều, cô cũng muốn đến buổi tiệc sớm.

May sắp xếp xe đưa cô đến hiện trường yến hội.

Cô cầm thư mời đi qua từng cánh cửa, cuối cùng được người dẫn vào trong.

Lúc này, đại sảnh ngoài trời đã có rất nhiều phiên dịch viên, tất cả mọi người đều quen thuộc, sôi nổi chào hỏi.

Tầm mắt mọi người đều lưu luyến ở trên người cô, trộn lẫn các loại cảm xúc.

Tất nhiên Hạ Tinh Thần không phát hiện, chỉ cúi đầu làm việc của mình.

Trong lòng tự nghĩ bản thân đã chọn lễ phục và những loại đá quý giá trị thấp nhất……
Lúc gần 7 giờ, khách khứa dần dần vào bàn.

Những phiên dịch viên đã ở cùng với người bản thân hợp tác làm việc, duy nhất chỉ có mình cô đi với Phó bộ trưởng nhưng người này vẫn chưa tới.

Cô lấy di động trong túi xách lên nhìn thời gian, mười phút nữa là bảy giờ.


“Hạ tiểu thư.” Lúc đang nghĩ ngợi, phía sau vang lên một giọng nữ ưu nhã.

Hạ Tinh Thần quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhận ra cô là thư kí của Phó bộ trưởng.

Cô nhoẻn miệng cười: “Phó bộ trưởng đã tới rồi sao?”
“Vâng, vừa đến nhưng hôm nay Phó bộ trưởng mang theo một cô gái am hiểu bảy ngôn ngữ cho nên tạm thời Hạ tiểu thư không cần vội.”
“A!” Hạ Tinh Thần xấu hổ.

Bên cạnh có một người am hiểu 7 ngôn ngữ, xác thật là không đến lượt của cô làm việc: “Vậy nói cách khác là bây giờ tôi có thể trở về sao?”
“Đương nhiên không phải, vẫn hy vọng đêm nay cô có thể ở lại để phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhỡ đâu đến lúc đó Phó bộ trưởng không tìm thấy phiên dịch thì có thể sẽ không được hay cho lắm.”
Lời nói này của cô ta rất có đạo lý, Hạ Tinh Thần gật đầu: “Được, tôi ở đây chờ đợi lệnh gọi.”
“Tiệc tối đêm nay sẽ rất long trọng, Hạ tiểu thư lưu lại cũng sẽ không quá nhàm chán.” Thư kí cười ưu nhã rồi xoay người đi, tự đáy lòng thốt lên một câu: “Hạ tiểu thư, cô đêm nay rất đẹp.

Đêm nay người đẹp nhất hội trường nhất định chính là cô.”
Hạ Tinh Thần khẽ mỉm cười: “Cám ơn.”

Dần dần khách khứa càng ngày càng nhiều lên.

Hạ Tinh Thần bưng một ly nước trái cây đứng ở trong một góc nhưng vẫn có thể cảm giác được rất nhiều lực chú ý đặt ở trên người mình.

Có người khe khẽ nói nhỏ phỏng đoán thân phận của cô, có người lại cực kỳ hâm mộ lễ phục và đá quý trên người cô.


Dấu vết của Bạch Dạ Kình thật không phải nói giỡn.

Hạ Tinh Thần cảm thấy bản thân giống như động vật bị nhốt trong lồng sắt cho người ta quan sát, thật sự rất mất tự nhiên.

Dù sao hiện tại cũng không có chuyện của cô, hà tất gì ở lại nơi này? Cô cầm thư mời đưa cho bảo vệ cổng VIP xem rồi chuẩn bị lên lầu tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Chưa được một lát, người gác cổng còn chưa mở cửa ra thì bỗng nghe thấy phía sau có một thanh âm vang lên.

“Hạ Tinh Thần!”
Tuy rằng Hạ Tinh Thần chỉ mới nghe qua âm thanh này vài lần nhưng vẫn rất quen thuộc.

Vẻ mặt cô nghiêm lại, nắm chặt ly đồ uống, chậm rãi xoay người lại nhìn chằm chằm người trước mặt: “Tống tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Tuy giọng nói thoạt nghe khá là thân thiện nhưng là thần sắc lại vô cùng lạnh nhạt.

Tống Duy Nhất đi đến, những tiểu thư đài các con quan vây quanh đều theo cô ta đến đây, lập tức vậy hai người các cô thành một vòng tròn.

“Duy Nhất, cô gái này là ai? Dường như trước kia chưa từng gặp qua.”
“Hai người là bạn bè sao?”
“Đừng có mà nói bậy! Tôi có sẽ trở thành bạn bè với loại người này sao?” Tống Duy Nhất lạnh mặt phản bác.

Hạ Tinh Thần chỉ cười, cũng không nói lời nào.

“Duy Nhất, cậu xem trên cổ cô ta cái vòng cổ kia, còn không phải là lần trước ở phòng đấu giá cậu muốn có nhưng bị người khác mua mất sao?”
“Còn có cái váy kia! Lúc ấy tôi cũng muốn mà không mua được!”

“Cho nên rốt cuộc cô ta là người nào, sao những thứ này đều ở trên người cô ta? Bộ đồ này từ trên xuống dưới giá trị không hề nhỏ, ít nhất cũng hơn một trăm triệu!”
Hạ Tinh Thần vừa nghe, trong lòng liền khiếp sợ.

Tên Bạch Dạ Kình này có xa xỉ quá hay không vậy? Cô chỉ đưa anh một cái cà vạt giá mấy ngàn mà anh lại cho cô mượn trang sức với lễ phục tới mấy tận mấy trăm triệu.

May mắn là May đưa cô đến đây chứ nếu không cô bị cướp bóc ở trên đường thì cũng không biết tại sao.

Nhờ các tiểu thư này mồm năm miệng mười vừa nhắc nhở, lúc này Tống Duy Nhất mới chú ý tới quần áo trên người cô.

Cẩn thận nhìn thì thật đúng là như vậy! Sắc mặt cô ta chốc chốc thay đổi, trong lòng tràn đầy lửa giận.

Hạ Tinh Thần là chị của Hạ Tinh Không, tuy gia cảnh nhà bọn họ cũng không đến nỗi nào nhưng dù có tốt cũng không thể mặc những bộ đồ giá trăm triệu.

Huống chi chính cô ta còn phải nuôi một đứa con.

Sao lại có được bộ đồ trên người đó?
Tống Duy Nhất chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, Bạch Dạ Kình.

Sắc mặt cô ta đột biến, tay rũ bên người nắm chặt lại.

“Hạ Tinh Thần, cô có biết mặc hàng giả xuất hiện tại đây sẽ bị đuổi ra hay không!” Tống Duy Nhất nỗ lực đè nén oán khí cười nhạo nhìn cô, sau đó lại nhìn những người xung quanh: “Mấy người thật cho rằng cô ta có thể ăn mặc xa hoa như vậy sao? Cũng chỉ là đồ giả mà thôi! Hơn nữa, mấy thứ này của cô là mua ở chợ trời nào vậy?”
Cô ta vừa nói xong, tiếng cười vang của những người khác nổi lên bốn phía.

Hạ Tinh Thần lại rất bình tĩnh, đồ của Bạch Dạ Kình có thể là giả sao? Hơn nữa, cho dù có là giả thì sao chứ?
Cô sờ vòng cổ ngọc lục bảo trên cổ, nhướng mày cười: “Mặc kệ thật hay giả, nó cũng chỉ là một cục đá không có độ ấm thôi, đáng để Tống tiểu thư phí tâm tư đi tìm mua ở chợ trời sao? Nhưng thật ra tôi cảm thấy người đưa món này cho tôi, phần tâm tư mới thật là đáng quý, hơn nữa cho dù là chợ trời trôi nổi thì vẫn không phải là thứ có thể mua được ở trong bất cứ cửa tiệm nào.”
Câu nói cuối cùng kia, Hạ Tinh Thần càng nhấn mạnh thêm, ý vị thâm sâu.

Người khác không hiểu nhưng Tống Duy Nhất không thể không hiểu.


“Hạ Tinh Thần! Cô….

cô muốn gây hấn với tôi?” Tống Duy Nhất nói, thuận tay cầm lên ly nước trái cây bên cạnh hất qua Hạ Tinh Thần.

Nhưng… Hạ Tinh Thần lại giành trước một bước.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám phụ nữ ở bên cạnh, một ly nước trái cây hắt lêntrên mặt Tống Duy Nhất.

Hôm nay, cô quả thật là bị khiêu khích!
“Trời ơi! Cô bị điên à?”
“Người phụ nữ này có lai lịch gì? Ngay cả Duy Nhất cũng dám hắt nước!”
Tống Duy Nhất bị nước hắt vào người đến ngây ngốc.

Lễ phục mặc trên người cô ta cũng là mấy ngàn vạn, lúc này lại hoàn toàn bị huỷ hoại! Màu vàng của nước trái cây từ trên mặt cô ta từng chút từng chút nhỏ giọt, vô cùng chật vật.

Quan trọng nhất chính là… cô ta lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

Hạ Tinh Thần vậy mà dám to gan như vậy!
Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.

Hạ Tinh Thần lại vẫn luôn lạnh nhạt, đáy mắt không chút độ ấm: “Tống tiểu thư, so với những thủ đoạn cô sử dụng với tôi thì cái này còn tính rất nhẹ.

Nếu cô còn dám đối với tôi giống lần trước thì hôm nay thứ hắt ở trên mặt cô có thể chính là axit!”
Mỗi một chữ đều nói rất có khí phách, lạnh lẽo không chút độ ấm.

Cô nói rất có lý, nếu sự tình làm lớn lên thì Tống Duy Nhất cũng không chiếm được cái gì tốt.

“Cô! Thật to gan!” Tống Duy Nhất phục hồi tinh thần lại, nghiến răng nghiến lợi nhấc tay muốn tát Hạ Tinh Thần..


— QUẢNG CÁO —