Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 177: 177




Bạch Dạ Kình tới gần, thấy cô đang cuộn mình nằm ngủ trên sô pha.

Cô mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, đôi tay chồng lên nhau, gối lên đầu, trông rất bình yên.

Chỉ là, rõ ràng cô ngủ không an tâm, cho dù là trong giấc mộng, ấn đường cũng gắt gao nhíu chặt, chỗ đó nhíu thành một đường sâu rõ ràng.

Là đang lo lắng về cuộc họp báo ngày mai của anh sao?
Bạch Dạ Kình cầm điều khiển từ xa tắt TV, sau đó bế cô đang cuộn tròn trên sô pha bế lên.

Cô rất nhẹ, giờ phút này, nằm ở trong lòng anh, nhẹ đến giống như một cọng lông vũ, không hề có trọng lượng.

Sợi tóc mềm mại mới vừa gội, còn tản ra mùi hương tươi mát.

Bạch Dạ Kình sâu sắc nhìn cô một cái, đáy mắt có vài phần mềm mại nhàn nhạt, anh không đánh thức cô, chỉ là cẩn thận ôm cô vào phòng ngủ chính, đặt lên trên giường lớn King Size.

Gối đầu trên chiếc gối trắng tinh, tóc cô dài như tầng mây tản ra, mềm mại mà lười biếng xõa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thanh tú được phác hoạ càng lộ vẻ tinh xảo xinh xắn.

Bạch Dạ Kình duỗi tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa ấn đường của cô, lông mi cô khẽ run, nhưng cũng không mở mắt.

Anh kéo chăn đắp kín cho cô rồi mới đi vào phòng tắm.

Dưới vòi phun hơi nóng mờ mịt, nước ấm trượt trên thân hình hoàn mỹ của người đàn ông.

Cơ bắp rắn chắc, đường cong làm người ta huyết mạch sôi sục, tản ra hormone nam tính mãnh liệt.


Từng vết sẹo theo năm tháng lưu lại, ở trên người anh cũng lộ ra vẻ gợi cảm như vậy.

Đó là huân chương anh hùng thuộc về người đàn ông này.

Người đàn ông này, trong ngoài, đều hoàn mỹ như vậy.

Bạch Dạ Kình đứng ở dưới làn nước ấm, trong đầu đều ngập tràn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần.

Còn có, thân thể mảnh mai lại thơm mềm của cô… Ôm vào lòng, cho dù là không làm gì, cũng có thể khiến cơ thể anh bốc cháy.

Trên thực tế, anh đã nhịn lâu lắm rồi!
Nghĩ như vậy, anh duỗi tay tắt vòi phun.

Cầm lấy khăn tắm, tùy ý quấn nửa người dưới, lắc đầu, hất bọt nước trên đầu xuống, sải bước chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngay lúc này cửa phòng tắm bị người từ bên ngoài kéo ra.

Hạ Tinh Thần đã tỉnh rồi, mặc áo ngủ đứng ở cửa, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm anh.

Trong mắt, đã không còn buồn ngủ, chỉ là không biết có phải là hơi nước mù mịt trong phòng tắm không, trong mắt cô có một tầng sương mù nhàn nhạt.

Hai tay nắm chặt, buông lỏng bên người, trong tay giống như đang nắm thứ gì.

Bạch Dạ Kình nhìn cô một lát, khóe môi gợi lên, cười như không cười liếc cô, “Trước kia không biết thì ra em còn có sở thích nhìn lén đàn ông tắm rửa đấy.”
Hạ Tinh Thần vậy mà không phản bác, càng không có giống ngày thường đỏ mặt lui ra ngoài, ngược lại còn nhấc chân bước về phía trước mấy bước, dừng lại trước mặt anh.

Rồi sau đó, giống như muốn nói gì đó, lại không biết nói như thế nào, môi khẽ động, rồi cúi đầu.

Trầm mặc.

Đêm nay cô thực không được bình thường lắm.

Bạch Dạ Kình tìm tòi nhìn cô, kéo khăn lông xoa mặt và lỗ tai, vừa đi ra ngoài, vừa hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh hả?”
Hạ Tinh Thần nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.

Anh không nghe được câu trả lời, bước chân ngừng lại, quay đầu lại nhìn cô.

Tùy tay ném khăn mặt ở trên ghế quý phi bên cạnh, ánh mắt anh trầm xuống: “Có chuyện gì thì nói đi, buồn bực làm gì chứ?”
“Lời trước kia anh nói, còn tính không?” Cô cuối cùng cũng mở miệng, bàn tay rũ bên người, nắm chặt một chút.

“Nói cái gì?” Anh tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt trượt từ trên mặt cô, lướt đến thứ cô nắm chặt trong tay.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy một góc màu sắc rực rỡ từ trong tay cô lộ ra.

Anh lại hỏi: “Em đang cầm gì trong tay thế?”

Hạ Tinh Thần rụt tay giấu ở phía sau, ngẩng đầu nhìn anh.

Ấn đường anh nhíu chặt, hình như có chút không kiên nhẫn.

Lông mi run run, lúc này mới nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Lần trước, anh đã nói… em ở với anh một đêm, anh có thể trả lại con cho em…”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô nhẹ hơn, trên mặt có vài phần không được tự nhiên.

Bạch Dạ Kình khẽ giật mình, dường như không ngờ tới lúc này cô sẽ nói ra lời này.

Ánh mắt anh lạnh lùng: “Bây giờ em nói với anh những lời này, là có ý gì?”
Lúc sắc mặt anh khó coi, có chút đáng sợ.

Hạ Tinh Thần trước mắt chỉ có thể không thèm đếm xỉa tới, cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh giao con cho em, anh cần gì em cũng có thể cho anh!”
Ấn đường anh nhảy dựng, chỉ nghe thấy cô tiếp tục nói: “Em biết, anh vẫn luôn… Muốn em…” Trong giọng nói, có chút bối rối, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Vì con… em có thể cho anh…”
Vì con? Chỉ là vì con? Cho nên, hiện tại cô đang dùng thân thể của chính mình, để làm giao dịch với anh sao? Giọng điệu kia, thực sự muốn bao nhiêu ủy khuất, có bấy nhiêu ủy khuất! Huống hồ, cô muốn con làm gì?
Bạch Dạ Kình hung hăng trừng cô một cái, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Hiển nhiên là không muốn nói thêm một câu nào với cô!
“Bạch Dạ Kình!” Hạ Tinh Thần từ sau đuổi theo một bước, muốn cản lại.

Thần sắc anh âm trầm, môi mỏng động đậy, chỉ lạnh lùng ném cho cô hai chữ: “Tránh ra!”
Trong lòng cô chua xót khó nhịn, anh đã ra phòng tắm, vào phòng ngủ.

Cô theo sau, anh chỉ xem cô là không khí, giật khăn tắm trên người, bực bội ném trên mặt đất, thuận tay từ tủ đứng lấy áo ngủ phủ thêm.

Cửa tủ, bị anh đập thật sự vang, vào ban đêm, khiến lòng người ta sợ hãi.

Hạ Tinh Thần thở dài, ngồi xổm xuống, nhặt khăn tắm anh ném trên mặt đất lên, một tay còn gắt gao nắm chặt, một tay đem khăn tắm đặt ở một bên.

Bạch Dạ Kình cũng không thèm nhìn tới cô một cái, đi thẳng ra khỏi phòng.

Hạ Tinh Thần nhìn chằm chằm khăn tắm màu trắng, nhẹ nhàng mở miệng: “Lần này em đi đi tìm mẹ, có thể...!phải mất một khoảng thời gian rất dài không quay lại.”
Người đàn ông đang đi ra ngoài nghe thấy vậy thì bước chân ngừng lại, giống như không nghe rõ lời cô nói, quay đầu, dùng sức nhìn chằm chằm cô: “Em vừa mới nói gì, nói lại lần nữa!”

Cô đứng thẳng, đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh, tay nắm càng chặt hơn.

Vỏ plastic nhựa cứng đâm vào lòng bàn tay đau cô đau nhói.

“Để Đại Bạch đi cùng em đi! Em sẽ tìm một trường học tốt cho nó.

Hơn nữa… Tạm thời em không nghĩ tới chuyện kết hôn với người khác, cho nên, không cần lo lắng nó sẽ vì người khác mà chịu bất kỳ ủy khuất gì, trong lòng nó cũng sẽ không phải chịu sự mất mát nào.”
Bạch Dạ Kình xem như hiểu rõ lời này của cô.

Đáy mắt lóe lên sự tức giận, anh tiến lên vài bước tới trước mặt Hạ Tinh Thần: “Ai cho phép em đi? Ai cho phép em mang con trai anh đi chứ?”
Cô thật đúng là tiêu sái!
Nói đi là đi! Cả con trai cô cũng đã tính xong rồi!
Chất vấn hùng hổ doạ người, hơn nữa, anh vốn cao lớn, lại tới gần như vậy, khí tràng áp bách đến mức khiến Hạ Tinh Thần có chút không thở nổi.

Cô hít sâu một hơi, mới mở miệng: “Em biết anh muốn kết hôn với Tống Duy Nhất.”
Bạch Dạ Kình ngừng lại: “Cho nên?” Không phủ nhận, đáp án, từ chối cho ý kiến.

Anh cũng không có muốn giấu diếm cô.

“Cho nên… Em không muốn Đại Bạch đau lòng.

Có thể trước khi hai người kết hôn, dẫn nó đi, là lựa chọn tốt nhất.”
Lời này, nghe thế nào cũng cảm thấy không thuận tai như vậy!
Bạch Dạ Kình tay giữ chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng vào mắt cô: “Chỉ là sợ con trai đau lòng? Vậy còn em thì sao? Em có đau lòng không?”.