Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 226: 226




Lão phu nhân ngồi ở đối diện, không biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nói: "Phu nhân Hạ, nếu đã tìm bà đến, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, bà ra giá đi!"
Lý Linh khôi phục lại tinh thần, giống như nghe không hiểu ý của lão phu nhân, hỏi: "Cái gì?"
Lão phu nhân đưa tay về phía sau, thím Lâm đưa một xấp chi phiếu qua.

Bà ấy đẩy đến trước mặt Lý Linh nói: "Tự điền số vào đi! Bao nhiêu tiền đủ để bảo con gái bà tránh xa Dạ Kình nhà tôi càng xa càng tốt."
Lý Linh nhìn lão phu nhân, lại nhìn số chi phiếu đó, bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện.

Lão phu nhân rõ ràng đã hiểu lầm! Còn tưởng bà ta là mẹ của Hạ Tinh Thần thật!
"Vậy...!nếu như tôi đồng ý bảo con gái tôi không bám theo con trai phu nhân nữa, tôi có thể tùy ý điền con số này sao?"
Quả nhiên người này không khiến người ta thất vọng.

Lão phu nhân không bất ngờ chút nào, bà ta sẽ chấp nhận đề nghị như vậy của mình.

Ấn tượng với người phụ nữ trước mặt này lại giảm đi nhiều, ấn tượng về con gái bà ta đương nhiên cũng sẽ càng ngày càng tệ trong mắt lão phu nhân.

"Tôi nghe nói, con gái bà trước đây đã từng kết hôn, đúng không?"
Lý Linh chợt ngẩn ra, lập tức đáp: "Đúng vậy, con gái tôi quả thật đã từng kết hôn.

Phu nhân cũng biết, con bé trông rất xinh đẹp, ngay cả ngài tổng thống cũng thích con bé, có thể thấy con bé được người ta yêu thích cỡ nào.

Thế nên đàn ông theo đuổi con bé đương nhiên cũng rất nhiều.

Người đàn ông từng kết hôn với con bé dĩ nhiên không xuất sắc bằng ngài tổng thống, vì vậy con bé muốn từ hôn, tôi cũng đành nghe theo con con bé thôi.


Dù sao từ nhỏ đến lớn con bé cũng không thiếu bạn trai.

Cho dù con bé có sinh con cho người ta, vẫn có rất nhiều đàn ông vây quanh con bé."
Lão phu nhân vừa nghe xong lập tức nổi giận, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, làm bà ta cũng đau sang cả đầu.

Không muốn nghe thêm nữa, chỉ phất tay với thím Lâm ở đằng sau.

Thím Lâm vội vàng đặt bút lên tấm chi phiếu nói: "Phu nhân Hạ, phu nhân điền đi!"
Lý Linh không ngờ lại có chuyện tốt như vậy ập tới.

Làm hỏng chuyện của Hạ Tinh Thần và ngài tổng thống cũng đã đành, bây giờ khi không lại còn được cho một khoản tiền.

Nghĩ đến đã thấy rất kích động, bà ta cố siết chặt bàn tay đang khẽ run lên của mình.

"Tôi có thể điền tùy ý thật sao?"
Bà ta không dám tin hỏi lại.

Hạ Tinh Thần không thèm nhìn nữa, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, chỉ nói với thím Lâm: "Chỗ này giao cho bà."
Nhắm mắt làm ngơ!
...!
Ở một phòng tiếp khách khác.

Lão phu nhân Bạch lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.

Bên đó, giọng của Bạch Minh Diệp chợt vang lên: "Mẹ, kết quả kiểm tra thế nào rồi? Viện trưởng Trần vẫn chưa gọi cho con."
"Bình thường mẹ rất tin vào mắt nhìn người của con, nhưng lần này...!sao con lại ngớ ngẩn như vậy chứ?"
Lời của lão phu nhân khiến Bạch Minh Diệp đầy khó hiểu nói: "Sao vậy mẹ?"
"Con nói với mẹ, cô gái Dạ Kình vừa ý rất tốt, hôm nay mẹ cũng coi như được mở mang tầm mắt rồi, như thế mà rất tốt sao? Mẹ thấy con giống như đang hùa với Dạ Kình lừa gạt bố và mẹ vậy."
Bạch Minh Diệp lúc này cũng hiểu ra, mẹ đang nói đến Hạ Tinh Thần.

Cô ấy hỏi: "Mẹ gặp cô ấy rồi?"
"Mặc kệ có gặp hay không, chuyện này mẹ sẽ không đồng ý đâu! Đợi Dạ Kình về, không chỉ có mẹ, ngay cả con cũng phải nói chuyện đàng hoàng với nó, đừng để nó bị người ta dụ dỗ!" Lão phu nhân nói đến đây, tiếng gõ cửa cũng vang lên, bà ấy không thèm nghe con gái nói thế nào đã cúp điện thoại.

Dù sao hai chị em bọn họ cũng cùng một giuộc, nói gì cũng vô ích!
"Phu nhân, bà ta đã điền chi phiếu rồi, một ngàn vạn." Thím Lâm bước vào nói.

Lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Bà ta cũng gan thật! Nhưng chỉ cần cắt đứt sạch sẽ để khỏi làm bẩn mắt tôi, tôi cũng không quan tâm những thứ này.

Bỏ hai ngàn vạn để mua một đứa cháu trai, thế nào cũng thấy đáng!"
...!

Tâm trạng Lý Linh hôm nay rất mâu thuẫn.

Ban đầu có được một khoản tiền lớn bà ta rất vui, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện Hạ Tinh Thần nói với Hạ Quốc Bằng, trong lòng lại thấy thấp thỏm lo lắng.

Buổi chiều bà ta hẹn hội chị em ra ngoài đi dạo phố, bỗng chốc nổi hứng mua cả một xe đồ đầy ắp mới thong thả về nhà.

Lúc về đến nhà đã hơn chín giờ tối.

Bà ta vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí yên ắng của cả căn nhà.

Hạ Quốc Bằng lạnh lùng ngồi trên sô pha, Hạ Tinh Không đang đứng đối diện ông ta, dáng vẻ căng thẳng đến nổi không dám thở mạnh.

Nghe thấy tiếng động bèn nhìn về phía cửa, thấy mẹ mình về, cô ta vội nháy mắt ra hiệu.

Trong lòng Lý Linh lại càng căng thẳng hơn.

Bà ta lặng lẽ đưa đống đồ trên tay cho người giúp việc, cũng không thèm mang dép, chỉ đi chân không rón rén bước vào.

Bà ta muốn tránh mặt Hạ Quốc Bằng bước thẳng lên lầu.

"Đứng lại!"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Quốc Bằng bỗng nhiên vang lên, giống như quả bom đột nhiên nổ tung trong phòng khách.

Vang đến nỗi tim của Lý Linh và Hạ Tinh Không đều nhảy dựng lên.

Lý Linh đưa tay khẽ vỗ ngực, cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng bước qua.

"Quốc Bằng, anh đi làm cả ngày chắc chắn đã mệt rồi, em bóp vai cho anh nhé." Lý Linh thấy vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của ông ta, trong lòng khiếp sợ vội mỉm cười đến gần.

Nhưng tay còn chưa động đến bả vai Hạ Quốc Bằng đã bị ông ta nắm lấy, hung hăng hất ra.


Cơ thể Lý Linh ốm yếu, Hạ Quốc Bằng lại không nương tay chút nào, cả người bà ta bị đẩy một cái lập tức ngã lăn trên sô pha.

Hạ Tinh Không chợt sợ hãi, vội bước lên dìu bà ta dậy nói: "Mẹ, mẹ có sao không?"
Ngoảnh đầu thấy vẻ mặt người bố vẫn lạnh lùng như cũ, đừng nói là đau lòng, ngay cả một chút dịu dàng cũng không có.

Tuy cô ta rất sợ nhưng vẫn không nhịn được nói: "Bố, sao bố có thể thô bạo với mẹ con như vậy? Bố có phải..."
Nói đến đây cô ta lại không dám nói tiếp nữa.

Hạ Quốc Bằng lạnh lùng hỏi: "Có phải cái gì?"
"Có phải giống như mẹ nói, thật ra bố đã ngoại tình rồi? Bố cả ngày tự mình xuống bếp nấu cơm mang đi, nhiều năm như vậy con và mẹ cũng chưa từng được ăn, sao người ta ngày nào cũng được ăn vậy?"
Hạ Quốc Bằng khẽ nhướng mày, một tay đặt trên tay vịn sô pha, giọng nói vang vọng khắp căn phòng dường như làm rung chuyển cả trần nhà, ông ta chỉ về phía Lý Linh nói.

"Cái gì bà cũng không biết rõ đã chạy đến bệnh viện làm ầm lên! Không chỉ như vậy, bây giờ còn nói năng bậy bạ trước mặt con gái! Bà đúng là một người vợ, một người mẹ tốt đó! Còn chuyện của Tinh Thần nữa..." Nói đến đây, Hạ Quốc Bằng vô cùng đau lòng, không nói thêm được nữa.

Không nhắc đến những chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến Lý Linh lại càng nhớ đến Thẩm Mẫn.

Trong lòng vô cùng tủi thân, lại làm ầm lên: "Con gái tôi không nói bừa! Ông tự mình xuống bếp, tốn biết bao công sức chăm sóc vợ cũ của ông, không phải muốn quay lại với bà ta, gương vỡ lại lành sao? Được! các người thì hay rồi, tôi dẫn Tinh Không chuyển ra ngoài, dù sao cái nhà này vốn là của bà ta, hai mẹ con chúng tôi chỉ ăn nhờ ở đậu! Ngày mai tôi dọn ra, nhường lại ngôi nhà này, như vậy cũng coi như xong rồi! Nhưng ông đừng mong sau này Tinh Không còn gọi ông bằng bố!"
"Được! Được lắm! Đề nghị này của bà rất hợp ý tôi!" Hạ Quốc Bằng vứt một xấp tài liệu dày lên trên bàn: "Ký tên vào đây đi, tôi tìm người dọn đồ giúp bà!"
Lý Linh vừa nhìn đã thấy mấy chữ lớn trên tài liệu, lập tức thấy hoa mắt chóng mặt, cả người mềm nhũn.

Số tài liệu đó không gì khác...!lại chính là thủ tục ly hôn!.