Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 60



Thời cơ không thể mất, một đi là không trở lại

Làm ăn đều là giành giật từng giây.

Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đã đặt chuyến bay gần nhất đến quận Ngô.

Tống Phong Thời ngạc nhiên hỏi: “Chỉ hai chúng ta?”

“Còn chưa đủ sao?” Giọng điệu của Kim Lan Thù tràn ngập sự miệt thị đối với kẻ địch: “Đối phó với loại ‘rác rưởi’ này, một mình tôi là thừa sức.”

Tống Phong Thời thực sự thán phục sự kiêu hãnh đến vô lý của Kim Lan Thù, dù đang trong hoàn cảnh nào. Vì vậy, cậu tức giận nói: “Một mình cậu là đủ rồi? Vậy tôi đến đó làm cái gì?”

Kim Lan Thù chạm vào má của Tống Phong Thời và cười nói: “Cậu là khán giả tốt nhất của tôi!”

“Tôi hiểu.” Tống Phong Thời nói: “Tôi tới là để chứng kiến tài hoa của cậu.”

Kim Lan Thù cười ha ha.

Sau đó, Tống Phong Thời nhanh chóng hiểu được, cậu không chỉ ở đây để làm một khán giả bình thường, bởi căn bản là Kim Lan Thù không thể làm chuyện đó một mình — Anh đã quen sống trong nhung lụa, rất nhiều chuyện đều không biết làm, ngay cả đặt trước nhà hàng cũng không hiểu. Tống Phong Thời liền đảm nhiệm vai trò của Âu Văn, hỗ trợ chạy trước chạy sau và giải quyết những việc vặt vãnh.

Tống Phong Thời cảm thấy mình đã nghiễm nhiên trở thành một tiểu phụ tá.

Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, ban đêm ở trong khách sạn liền oán giận nói: “Tại sao không gọi Âu Văn hoặc là Ruth?”

Kim Lan Thù cười cười, nói: “Làm sao? Bây giờ cậu có danh ‘giám đốc’ rồi? Không chịu làm ‘tùy tùng’ cho sếp nữa?”

“Tôi không chịu đi theo làm tùy tùng cho sếp hồi nào? Tôi chỉ sợ sếp lớn như cậu sẽ không đủ người ‘tiền hô hậu ủng’ mà thôi.” Tống Phong Thời nghiêng người dựa vào giường, cười nói: “Nói tới hiệu suất thì, quả thật Âu Văn hoặc Ruth sẽ am hiểu hơn nha. Nhiều chuyện cũng làm tôi luống cuống —— ví dụ như cách đỗ ô tô riêng khi vào ga đường sắt cao tốc, và đi đường nào mà không có đường vòng, tôi thực sự không thể tìm thấy nó trên Baidu. Nếu là Âu Văn thì không cần hỏi cũng biết làm.”

Kim Lan Thù suy nghĩ một lát, lại nói: “Hành trình hai ngày nay, chúng ta không nói cho ai biết cả phải không?”

“Không có.” Tống Phong Thời cảm thấy có chút kỳ quái: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Kim Lan Thù lại hỏi: “Vậy có người liên hệ với cậu không?”

“Ừm.” Tống Phong Thời gật gật đầu, sắc mặt cũng có chút cảnh giác: “Cậu đang hoài nghi điều gì sao?”

Kim Lan Thù hỏi: “Ai đã hỏi cậu về hành trình của chúng ta?”

Tống Phong Thời ổn định lại và nói: “Ruth đó, và Rick cũng có hỏi. Nhưng mà cũng không có gì kỳ lạ, Ruth hỏi tôi lúc đang nói chuyện phiếm. Về phần Rick, cậu ta làm quảng bá nên lúc nói chuyện cũng có nhiều điểm chung trong công việc, nhân tiện hỏi hai câu, đều rất tự nhiên. À, còn một người khác là Hoàng Lão Nhiệt, hắn cũng thuận miệng hỏi chúng ta đi làm cái gì.”

Kim Lan Thù chống cằm, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Được rồi, thế này đi. Cậu nói với Ruth rằng trưa mai chúng ta sẽ đến S CLUB, tìm một ‘nhân vật lớn’ để trò chuyện, và bảo cô ta đừng nói ra ngoài, bởi vì chuyện rất quan trọng. Sau đó nói với Rick, tối mai chúng ta tới khách sạn W gặp một ‘ông lớn’, bảo hắn đừng nói gì cả, bởi vì chuyện rất quan trọng, đồng thời nói với Hoàng Lão Nhiệt, trưa ngày mốt chúng ta sẽ gặp một ‘ông lớn’ ở nhà hàng MOMO…”

“Bảo hắn đừng nói ra ngoài, bởi vì chuyện rất quan trọng?” Tống Phong Thời hỏi.

“Đúng thế.” Kim Lan Thù gật đầu “Không nên để bọn họ nói cho người khác biết.”

“Vậy… vậy sau đó thì sao?” Tống Phong Thời hỏi: “Đây là vì ‘che dấu tai mắt’? Vậy rốt cuộc chúng ta đi đâu?”

Kim Lan Thù cười cười, đáp: “Đều đi.”

Vì để cho ‘Nội dung vở kịch’ trở nên đáng tin cậy hơn, Kim Lan Thù đã đưa những địa điểm này vào hành trình, đồng thời cũng sẽ có hoạt động tại những nơi đó vào đúng thời điểm.

Ruth trước sau như một, nhận được tin tức liền lập tức báo cáo với Chu Dực Dực.

“S CLUB?” Chu Dực Dực hoài nghi.

Giờ phút này, thực ra hắn cũng đang ở quận Ngô, chuẩn bị tiến vào Quận Ngô Plaza.

Vì vậy Chu Dực Dực bèn phái người hỏi thăm, trợ lý của hắn nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, ngày mai sẽ có một nhóm giám đốc điều hành của quận Ngô Plaza đến đó.”

Chu Dực Dực lập tức vui mừng: “May mà tôi phát hiện! Nhất định phải ngăn cản hắn tiếp xúc những quan chức cấp cao kia!”

Trợ lý lại nói: “Thực ra, phía Lưu Dịch Tư đều đã đáp ứng với chúng ta, cũng đang nói chuyện ký kết, cho dù chúng ta không tới S CLUB cũng đâu có sao?”

Chu Dực Dực lại nói: “Hợp đồng này nếu một ngày không ký, thì ngày đó cũng coi như không an toàn. Sự việc của Hà Ngọc Dung trước đây chẳng phải đã dạy cho chúng ta một bài học sao? Bọn họ đã mặt dày ‘cướp lấy’ thì cái gì cũng dám làm. Không nhìn chằm chằm chúng thì không được.”

“Được,” Trợ lý đáp: “Vậy tôi sẽ thu xếp đến S CLUB ngay.”

S CLUB là một câu lạc bộ địa phương nổi tiếng, bên ngoài trông giống như một ngôi nhà cổ, bên trong lại mang phong cách hoài cổ. Nội thất được cắt ghép bằng những bức tường kính và cột pha lê để tạo cảm giác không gian đơn giản, khá là mê hoặc dưới màu sắc của ánh đèn.

Kim Lan Thù đến đây cùng với Tống Phong Thời và cố gắng leo lên tầng hai, nhưng lại bị từ chối.

“Không có thiệp mời thì không vào được.” Nhân viên bảo vệ cứng rắn từ chối.

Kim Lan Thù nói: “Thật sao? Tôi là bạn của Lưu tiên sinh.”

Nhân viên bảo vệ không nói một lời.

“Đây không phải là Kim Lan Thù sao?” Chu Dực Dực từ một đầu khác đi tới, cười nói: “Trùng hợp quá vậy?”

Kim Lan Thù nhìn thấy Chu Dực Dực, ánh mắt khẽ chuyển động: “Thì ra là cậu.”

Chu Dực Dực cười nói: “Anh cũng ở đây để tham gia nhóm xây dựng Quận Ngô Plaza ư?”

Kim Lan Thù nói: “Lẽ nào cậu cũng vậy?”

“Ha ha, cũng đúng! Bây giờ tôi là ‘khách’ của bọn họ,” Chu Dực Dực nói với giọng điệu đầy tự hào: “Cũng là về việc ký kết hợp đồng. Bởi vì ‘Nghê Thường’ của chúng tôi sẽ tiến vào Quận Ngô Plaza!”

“Ồ?” Kim Lan Thù ngoài cười nhưng trong không cười: “Mấy người bán hàng tệ như vậy, không sợ lỗ tiền thuê ư?”

Chu Dực Dực không để ý đến lời chế nhạo của anh, cười nói: “Thương hiệu lớn của chúng tôi là hợp tác kinh doanh, không thu tiền thuê mặt bằng. Nó không giống với những công ty nhỏ như anh, không thể vào được.””

Kim Lan Thù lại lạnh lùng nói: “Nhìn vẻ mặt này của cậu, tôi dùng đầu ngón chân cũng đoán được, nhất định lại là cậu ngáng đường, cướp mặt bằng của chúng tôi.”

“Cái gì mà ‘các người’ với cả ‘chúng tôi’?” Chu Dực Dực lắc đầu một cái: “Mặt bằng này rốt cuộc là của ai? Anh nghĩ cho rõ ràng đi!”

Kim Lan Thù liếc mắt: “Tôi đã nghĩ quá rõ ràng.”

Chu Dực Dực ngửa đầu cười cười: “Đúng là anh quá coi trọng tôi rồi! Tôi cũng muốn cản anh! Nhưng tôi có địa vị gì trong giới bất động sản chứ? Anh tự nghĩ đi, người đứng đầu tập đoàn tài chính của Quận Ngô Plaza họ gì?”

Họ Lưu.

Chu Dực Dực và Kim Lan Thù đều ăn ý chưa nói ra chữ ‘Lưu’ này. Hắn cười ha ha, bỏ đi với tư thái của người thắng cuộc, nghênh ngang đi lên lầu hai bị phong toả. Theo hắn, Kim Lan Thù là kiểu người tính toán chi li, nhất định sẽ ôm hận Lưu Dịch Tư và chờ cơ hội trả đũa. Hắn chỉ cần chờ xem kịch vui là được.

Kim Lan Thù thực sự nghĩ đến Lưu Dịch Tư, vừa nói vừa kéo Tống Phong Thời đi: “Nhất định là Lưu Dịch Tư!”

“Lưu Dịch Tư?” Tống Phong Thời sửng sốt: “Liên quan gì đến hắn?”

Kim Lan Thù nói: “Quận Ngô Plaza thuộc quyền quản lý của ‘Tập đoàn Ngạo Ưng’, nó thuộc về nhà họ Lưu. Điều Chu Dực Dực nói cũng đúng, hắn không có khả năng kiểm soát một tập đoàn lớn như ‘Ngạo Ưng’. Thay vào đó, Lưu Dịch Tư có nhiều khả năng hơn.”

Tống Phong Thời không hề hay biết về những vướng mắc, lợi ích đan xen này, cậu chỉ dựa vào chút hiểu biết về hắn mà phủ nhận: “Chúng ta không có thù hằn gì với Lưu Dịch Tư, tại sao anh ta lại cản trở chúng ta?”

Kim Lan Thù lại nói: “Lần trước hắn đến dự tiệc khánh thành của chúng ta, không phải trông giống như ăn phải sh*t hay sao? Hắn còn dùng cái miệng ô uế chửi rằng, chúng ta sẽ không thể kiếm được lợi nhuận trong thời gian ngắn. Cậu còn thực sự cho rằng hắn ta là một quý ông khiêm tốn sao? Người làm ăn đều biết thế nào là thâm độc.”

Tống Phong Thời lắc đầu: “Tôi không nghĩ như vậy.”

Ban đầu Kim Lan Thù cũng không giận Lưu Dịch Tư cho lắm, trong làm ăn thì như thế này là bình thường. Nhưng vì Tống Phong Thời bảo vệ hắn cho nên anh đã thực sự tức giận: “Cậu… tại sao cậu luôn nói hộ cho tên tiện nhân đó?”

Tống Phong Thời cảm thấy oan uổng: “Tôi không có! Hơn nữa… Bây giờ cậu cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao cứ mắng người ta là ‘tiện nhân’ thế?”

Kim Lan Thù càng thêm tức giận: “Cậu xem! Cậu lại bênh vực tên tiện nhân đó!”

Thấy Kim Lan Thù thực sự tức giận, cậu liền kiên nhẫn nói với bản thân ba lần: Cậu ấy là ông chủ của mình! Cậu ấy là ông chủ của mình! Cậu ấy là ông chủ của mình!

Vì vậy, Tống Phong Thời bày tỏ thái độ khi gặp sếp, cẩn thận nói: “Không phải, tôi nào biết Lưu Dịch Tư là ai? Căn bản tôi cũng không biết rõ về anh ta! Tôi bênh vực anh ta để làm gì?”

Kim Lan Thù lại nói một cách lạnh lùng: “Ngược lại, thật ra tôi cảm thấy cậu rất thân quen với hắn.”

“Thật sự không phải vậy.” Tống Phong Thời lắc đầu: “Hơn nữa, trọng điểm căn bản không phải Lưu Dịch Tư! Là Chu Dực Dực! Lời gã nói mà cậu cũng tin được sao?”

Lời này đúng là chọc đúng tử huyệt.

Kim Lan Thù nỗ lực khống chế sự ghen tị trong tâm trí, bất đắc dĩ nói: “Lưu Dịch Tư không phải là người tốt, nhưng Chu Dực Dực là ‘kẻ thù số một’, đương nhiên tôi biết. Nhưng đừng quên, Lưu Dịch Tư cũng là đối thủ của chúng ta, nếu mọi người cùng tranh giành một mảnh đất, đừng thật sự nghĩ rằng hắn sẽ giữ phong thái quân tử.”

“Đúng thế.” Tống Phong Thời gật đầu: “Chủ tịch Kim nói quá đúng.”

Kim Lan Thù tức giận, dẫn Tống Phong Thời rời khỏi S CLUB.

Buổi tối, Kim Lan Thù cũng đưa Tống Phong Thời tới khách sạn W. Mà ở đây, bọn họ lại không gặp phải Chu Dực Dực. Bởi vậy, Kim Lan Thù càng khẳng định suy đoán của mình.

Họ gặp khách ở đó, và sau bữa tối lại lái xe trở về khách sạn. Bữa tối họ cũng không ăn nhiều nên khi trở về phòng khách sạn, đành phải ăn mì gói.

Tống Phong Thời còn nói: “Nếu Âu Văn ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ không phải khổ sở ăn mì gói. Anh ấy luôn có thể giúp chúng ta sắp xếp tốt hành trình.”

“Đúng,” Kim Lan Thù gật đầu: “Giờ gọi điện thoại bảo Âu Văn ngày mai đến đây đi.”

Thiếu chút nữa Tống Phong Thời đã bị nghẹn: “Cậu, sao cậu không gọi từ sớm? Bây giờ đã muộn như vậy.”

“Không sao, hắn đã quen với việc gọi là có mặt.” Giọng điệu của Kim Lan Thù rất tự nhiên: “Chứ không thì trả hắn mức lương cao như vậy, mà lại không cần làm gì sao?”

Tống Phong Thời cũng bất đắt dĩ, đành gọi điện thoại cho Âu Văn, nói: “Chủ tịch Kim nói ngày mai anh hãy đặt chuyến bay sớm nhất đến quận Ngô.”

Tôi… m* nó chứ!

“Được thôi anh Tiểu Tống. Không thành vấn đề, anh Tiểu Tống.” Giọng nói của Âu Văn trên điện thoại rất rõ ràng, nghe nhẹ nhàng như thể dịch vụ chăm sóc khách hàng vậy. “Đã muộn như vậy mà hai người vẫn chưa ngủ ư! Quả thực đã vất vả rồi.”

Tống Phong Thời lại cười nói: “Đúng vậy, đã trễ thế này mà còn gọi cho anh. Không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?

—— biết thế mà cậu còn gọi? Cmn!

“Không, anh Tiểu Tống, tôi rất vui. Mấy ngày nay tôi rất quan tâm đ ến tiến độ công việc của hai người, biết hai người không mang theo trợ lý nên tôi vẫn luôn muốn đi cùng anh.” Mấy ngày này tôi thực vui vẻ! Sếp đi vắng! Tôi hạnh phúc biết bao! Tại sao cậu lại yêu cầu tôi đi công tác? M* kiếp!

Tống Phong Thời cúp điện thoại, liền nói với Kim Lan Thù: “Xem ra, có vẻ như Âu Văn thực sự tận tâm với công việc của mình!”

“Đương nhiên! Không thì tôi cho hắn nhiều tiền như vậy làm gì?” Kim Lan Thù hiểu rõ số tiền mình trả cho Âu Văn đã vượt quá trình độ ngành nghề trong nước, cho nên mới thoải mái vào vai ‘ông sếp ma quỷ’, ‘tổng tài bá đạo’.

Vừa không trả thù lao, vừa chú trọng bề ngoài, đây là chuyện Kim Lan Thù không làm được.

Dù rằng vẫn có nhiều ông chủ không tiếc tiền và thích hành hạ cấp dưới.

Kim Lan Thù gọi cho Ruth một lần nữa và yêu cầu cô ta đi công tác. Ruth không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.

Kim Lan Thù và Tống Phong Thời ăn xong mì ăn liền, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì anh lại chợt nói: “Thật ra, tôi cảm thấy những gì cậu nói cũng có lý. Chu Dực Dực phải có động cơ thầm kín khi đột nhiên nói ra điều này. Tôi cảm thấy thực ra nhân phẩm của Lưu Dịch Tư vẫn tạm được.”

Tống Phong Thời vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy tính cách của Lưu Dịch Tư không tệ.”

“Tôi biết mà!” Kim Lan Thù xé bỏ dáng vẻ hiền lành ngụy trang, lại làm ra vẻ ác độc: “Cậu đang giúp đỡ tên tiện nhân đó! Đừng để tôi tìm ra chân tướng! Rõ ràng là cậu cho rằng người khác rất tốt! Rốt cuộc là cậu đang đứng ở bên nào?”

Tống Phong Thời sửng sốt, cậu không ngờ rằng Kim Lan Thù lại cố ý nói ‘Tôi cảm thấy thực ra nhân phẩm của Lưu Dịch Tư vẫn tạm được’ để thăm dò mình.

Mà thất bại trong ‘bài kiểm tra’ của Kim Lan Thù, cậu liền khiến ‘mặt rồng tức giận’.

Trong phần còn lại của hành trình, Kim Lan Thù tỏ ra hờn dỗi suốt.

Âu Văn thu dọn hành lý và bắt taxi để lên máy bay vào sáng sớm, hắn lao thẳng đến khách sạn, chỉ để gặp một Kim Lan Thù đang hờn dỗi.

Cmn!

Âu Văn nghĩ thầm, mình đã trêu vào cái quái gì vậy?