Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 74



Ban đầu, Kim Lan Thù thực sự hài lòng với Trình Cẩm, dự định đề bạt hắn đảm nhận vị trí của Hoàng Lão Nhiệt, làm giám đốc thiết kế của Vân Tưởng.

Không ngờ, giữa chừng lại xảy ra chuyện này.

Tống Phong Thời nói với anh rằng: “Bây giờ cần phát triển sản phẩm mới, không thể không có giám đốc thiết kế đúng không nào?”

“Tôi biết.” Kim Lan Thù nói: “Không phải người học việc tên Khải Văn lúc trước cũng rất tốt ư? Để hắn mở một tuyến may mặc mới đi. Trước tiên thì phân tích dựa trên từ khóa mấu chốt của Tào Đại Đầu, để Khải Văn làm giám đốc thiết kế, thiết kế ra sản phẩm mới.”

Tống Phong Thời buồn bực nói: “Như vậy… Trình Cẩm thì sao?”

“Trình Cẩm?” Kim Lan Thù trả lời: “Hắn không thích hợp để làm theo kiểu ‘mệnh đề viết văn’ giống Hoàng Lão Nhiệt. Không phải còn cho rằng, tôi đưa ra từ khóa mấu chốt chính là sỉ nhục tài hoa của hắn sao?”

Tống Phong Thời cười khổ: “Cho nên cậu định từ bỏ hắn?”

Kim Lan Thù lắc đầu, nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Từ trước đến nay, các giám đốc thiết kế luôn nghe theo chỉ thị của tôi, tôi bảo họ làm gì thì làm cái đó. Những giám đốc thiết kế có cá tính sẽ không chịu nổi tôi, tôi cũng không chịu được bọn họ. Trình Cẩm là một ngoại lệ, tính tình của hắn rất tốt. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn là một nghệ sĩ, hắn không thích hợp làm giám đốc thiết kế của công ty chúng ta.”

“Ý của cậu là…?” Tim Tống Phong Thời sắp nhảy tới cổ rồi.

Kim Lan Thù nói: “Hãy giao cho hắn vị trí ‘giám đốc sáng tạo’. Dây chuyền may sẵn thông thường được giao cho giám đốc thiết kế, Tào Đại Đầu sẽ lên kế hoạch toàn cục, tôi phụ trách thẩm mỹ và để Khải Văn hoàn thiện ‘bài văn’. Về phần Trình Cẩm, hãy để hắn phụ trách việc phát triển dòng sản phẩm cao cấp đặt riêng.”

Tống Phong Thời bỗng cảm thấy cảm động: “Cậu… Tin tức tốt như vậy, cậu nên đích thân nói với Trình Cẩm nha?”

“Tôi không muốn.” Kim Lan Thù nghiêng đầu đi: “Tôi là chủ tịch! Nào có rảnh rỗi như vậy?”

Tống Phong Thời không còn sự lựa chọn nào khác.

Cậu cố gắng liên lạc với Trình Cẩm, nhưng không thể gọi được, bèn cau mày ủ rủ ngồi trong văn phòng. Thấy Tống Phong Thời đang phát sầu, Âu Văn liền hỏi: “Sao vậy, anh Tống, nhìn mặt anh như quả khổ qua vậy?’

Tống Phong Thời cười cười, nói: “Không có gì. Chỉ là tôi muốn gọi điện thoại cho Trình Cẩm, nhưng hắn không bắt máy.”

“Ồ, hình như hắn đã đặt vé máy bay đi Saipan rồi, có thể bây giờ hắn đang ở trên máy bay nên không bật máy.” Âu Văn nói.

Tống Phong Thời rất ngạc nhiên: “Hắn đi Saipan ư?”

“Đúng thế.” Âu Văn gật đầu: “Không phải hắn đã đăng một SNS đầy chán chường tối qua sao? Nói cái gì mà ‘I am not so sure’ mà. Tôi liền hỏi hắn có chuyện gì, và hắn nói mình muốn được thư giãn. Tôi bèn nói rất tốt, đi du lịch giải sầu cũng rất tốt. Hãy đến Saipan đi, vừa miễn thị thực, vừa gần lại còn vui. Trời đầy nắng và đầy cát. Ai biết hắn thật sự nói đi là đi. Đúng là nghệ sĩ mà.”

Tống Phong Thời cười cười, nói: “Đúng vậy, đi du lịch giải sầu cũng tốt.”

Tống Phong Thời cũng hi vọng Trình Cẩm có thể giải sầu, mặt khác, cậu cũng có chút tâm tư vui mừng vì Trình Cẩm đã đi, nếu không hắn sẽ ở lại làm việc và dễ dàng bị trộm đi!

Buổi trưa, Tống Phong Thời cảm thấy ở trong văn phòng hơi chán, đột nhiên muốn đi ăn xíu mại. Vì vậy cậu đã lái xe ra ngoài ăn – làm ‘giám đốc’ chính là tương đối tự do.

Khi cậu đến nhà hàng và đang định ngồi xuống, lại tình cờ nhìn thấy Trịnh Thu Thục đang kéo tay một người đàn ông trung niên – chính là người mà cậu đã nhìn thấy lần trước.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại đã khác với lần trước.

Lần trước là cậu và Kim Lan Thù nhìn thấy Trịnh Thu Thục, Trịnh Thu Thục không nhìn thấy bọn họ.

Lần này, lại là một cuộc gặp trực tiếp.

Cũng rất lúng túng.

Dù sao đối phương là trưởng bối, không chủ động chào hỏi cũng không tiện.

Tống Phong Thời kiên trì mỉm cười: “Chào dì, dì cũng tới đây ăn cơm ạ?”

Trịnh Thu Thục không ngờ lại gặp được Tống Phong Thời, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ha ha, nơi này cách công ty xa như vậy, sao cháu lại tới đây?”

Tống Phong Thời cũng không tiện nói mình nghỉ trưa liền lái xe ra ngoài ăn, bèn đáp: “Cháu tình cờ đến gặp một khách hàng ở gần đây.”

“Ồ…” Trịnh Thu Thục cũng tin, dù sao thoạt nhìn Tống Phong Thời cũng là kiểu người trung thực.

Người đàn ông trung niên tò mò hỏi: “Sao em không giới thiệu với anh, honey?”

Đột nhiên bị bạn trai gọi là ‘honey’ trước mặt vãn bối, Trịnh Thu Thục cảm thấy hơi ngại ngùng, ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Đây là tiểu Tống, ừm, bạn của con trai tôi. Đây là bạn của dì, cháu cứ gọi anh ấy là chú Cường.”

“Chú Cường, xin chào.” Tống Phong Thời hơi cúi đầu.

Chú Cường nghe thấy hai chữ ‘tiểu Tống’, vẻ tò mò trên mặt liền biến thành khinh bỉ, nhếch môi cười nói: “Ồ, tiểu Tống đúng không? Tôi biết rồi.”

Tống Phong Thời nghe xong liền không dễ chịu, vì vậy cười nói: “Vậy cháu không cản trở dì ăn cơm, cháu còn có hẹn với khách hàng.”

Nghe Tống Phong Thời nói có hẹn với khách hàng, Trịnh Thu Thục cũng không nhiều lời, gật đầu nói: “Vậy cháu cứ làm việc đi.”

Tống Phong Thời liền chạy trốn như thể gặp đại nạn.

Khi trở lại xe, cậu nhận được một tin nhắn từ Trịnh Thu Thục: “Đừng nói với con trai tôi.”

Dĩ nhiên Tống Phong Thời cũng chẳng rỗi hơi mà nói nhảm mấy thứ này, nhưng buổi trưa cậu cũng ăn không ngon. Khi lái xe trở lại công ty, bèn ăn hai gói cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mua một cốc cà phê rồi lên lầu đi họp.

Nội dung của cuộc họp là chủ đề về loạt trang phục may sẵn mới.

Tống Phong Thời cảm thấy rất kỳ lạ, không phải đã xác định với Tào Đạt Đầu là sẽ chọn yếu tố ‘lụa xanh nhạt và thêu hoa cẩm tú cầu trắng’ sao? Tại sao vẫn còn mở họp?

Khi Tống Phong Thời bước vào phòng họp, cậu liền hiểu.

Có Ruth tại cuộc họp.

Tống Phong Thời mỉm cười và nói với Ruth: “Sao cô lại quay lại trụ sở rồi?”

Ruth cười cười, nói: “Lúc trước chủ tịch Kim bảo tôi đến nhà máy ở Giang Đông công tác mà, hiện giờ làm xong thì phải quay lại chứ. Không ngờ lại đuổi kịp cuộc họp quan trọng như vậy. Tôi thực sự rất vui.”

Tống Phong Thời gật đầu, nói: “Vậy thì tốt. Tôi tin chủ tịch Kim gọi cô trở về, nhất định là có sắp xếp.”

Ruth mỉm cười gật đầu.

Sau khi mọi người ngồi xuống, rất lâu sau chủ tịch Kim mới đến.

Nghe đâu, cái này gọi là ‘fashionable late’.

Chỉ người đến muộn nhất, mới đủ fashionable.

Cùng một đạo lý như vai nam chính trong phim, anh hùng sẽ từ trên trời giáng xuống ngay thời khắc sống còn.

Sau khi Kim Lan Thù đến, liền thảo luận về chủ đề quần áo may sẵn mới nhất với mọi người.

“Quần áo may sẵn ra mắt sớm thế ư?” Ruth đưa ra dị nghị: “Còn chưa vào mùa mà?”

“Đúng, chúng ta dự định tung ra một ‘series giới hạn’.” Kim Lan Thù nói: “Trước đây LV đã tung ra một phiên bản giới hạn liên doanh, không phải rất nổi tiếng sao? Chúng ta cũng làm liên doanh, hợp tác và tạo một số mánh lới quảng cáo mà giới trẻ bây giờ thích.”

Ruth lại nghi ngờ: “Nhưng có rất nhiều thương hiệu hợp tác với các nhãn hiệu thời thượng để thu hút giới trẻ. Phong cách Trung Quốc của chúng ta rất khó đi theo con đường này, phải không nào?”

“Cô nói đúng.” Kim Lan Thù gật đầu tán thưởng với Ruth, lại nhìn về phía Tào Đại Đầu: “Cậu có ý kiến gì không?”

Tào Đại Đầu cười nói: “Ngài hỏi đúng người rồi. Tôi đã nghĩ xong. Trong giới trẻ, không chỉ có các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng mà cả văn hóa IP cũng rất phổ biến. Chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác giữa văn hóa và sáng tạo, tạo một sản phẩm liên doanh với Cung Vị Ương.”

“Cung Vị Ương?” Ruth hỏi.

Tào Đại Đầu liền nói: “Phải. Cung Vị Ương là một quần thể cung điện cổ xưa, đã được cải tạo thành một điểm thu hút khách du lịch và bảo tàng. Gần đây, cũng có các dự án văn hóa và sáng tạo. Điều này rất phù hợp với thương hiệu của chúng ta. Miễn là chúng ta nhận được ủy quyền và hợp tác, thì đoạn đường này có khó thế nào cũng ok!”

Ruth gật đầu nói: “Ừ, cậu nói làm tôi cũng nhớ đến. Bây giờ những IP như Cung Vị Ương, Cổ Cung, yêu Thanh Cung… rất nổi tiếng, họ cũng sản xuất văn phòng phẩm, nhưng chưa có sự hợp tác với hãng xa xỉ nào. Nếu như làm một đơn thì nhất định sẽ rất tuyệt.”

“Đương nhiên, hơn nữa Cung Vị Ương là tốt nhất.” Tào Đại Đầu nói.

Ruth mở to mắt hỏi: “Tại sao?”

Tào Đại Đầu dựng thẳng hai ngón tay lên: “Hai nguyên nhân! Thứ nhất, bây giờ bọn họ là người phổ biến nhất trên Internet và có lượng truy cập nhiều nhất. Thứ hai, tôi biết người phụ trách văn hóa và sáng tạo của Cung Vị Ương. Anh ta là kẻ thấy tiền là sáng mắt, rất dễ đối phó!”

Ruth gật đầu không ngừng.

Kim Lan Thù nói: “Nếu Ruth có hứng thú như thế, vậy cô đi theo Tào Đại Đầu làm dự án này đi.”

“Được ạ, chủ tịch Kim.” Ruth gật đầu đồng ý.

Đơn hàng này cũng giống như trước đây. Ruth đã tiết lộ dự án ra ngoài, ‘Nghê Thường’ liền đi đầu trong việc tìm kiếm người phụ trách sáng tạo và văn hóa của Cung Vị Ương. Nhận thấy đối phương thực sự là người có thể bị thuyết phục bằng tiền, họ đã vui vẻ giật lấy dự án.

Kim Lan Thù nghe thấy ‘Nghê Thường’ đã đi trước một bước, hợp tác với đối phương, bèn thờ ơ nhún nhún vai, nằm ra trên ghế dựa cạnh tài xế.

Vừa lái xe, Tống Phong Thời vừa nói: “Thật sự không sao chứ?”

“Không thành vấn đề.” Kim Lan Thù khẽ mỉm cười.

Tống Phong Thời chăm chú nhìn đường, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người bên rìa đường, liền ngẩn người: “Kia… Là Phó Thừa sao?”

“Phó Thừa?” Kim Lan Thù mở to hai mắt: “Cậu đỗ qua một bên trước đi.”

Trong lòng Tống Phong Thời khá là bất mãn: Nhìn thấy Phó Thừa liền bảo tôi đỗ qua một bên?

Thế nhưng, Tống Phong Thời vẫn ngoan ngoãn tấp xe vào lề.

“Thật sự là Phó Thừa.” Kim Lan Thù quay đầu lại nói với Tống Phong Thời: “Trở về trước đi, tôi cần nói chút chuyện với Phó Thừa.”

Tống Phong Thời miễn cưỡng gật gật đầu.

Kim Lan Thù liền xuống xe, đi về phía Phó Thừa.

Tống Phong Thời có tri thức và hiểu lễ nghĩa, vẫn không nhịn được mà đi theo.

Kim Lan Thù và Phó Thừa lại tới quán rượu trên lầu hai lần trước… Chính là nơi phải tiêu đến 2 triệu mới có thể đi.

Lúc này, Tống Phong Thời đã lo trước khỏi hoạ, lấy ra thẻ hội viên mượn từ chỗ bạn, cuối cùng cũng tiến vào vùng đất thần bí này…