Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 126: 126





“Ông chủ, anh tới rồi.”
Du Văn này có cảm giác quá mức may mắn giống như vừa sống sót sau vụ tai nạn vậy, Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu, giữa hai hàng lông mày lãnh đạm của anh có vài phần sắc bén.

Da đầu Du Văn có chút căng.

“Có chuyện gì vậy?”
“…”
*
“Tám mươi vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
Trong sảnh tiệc, việc đấu giá cho Thẩm Tư Duệ càng cao, thì sự chế giễu và khinh thường cho Thẩm Ngân Tinh ngày càng tăng.

Lâm Quỳnh Anh không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt Thẩm Ngân Tinh, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc không che dấu được!

Nghĩ đến sự việc ở quảng trường Tân Thế giới, cô ta lại hận nghiến răng Thẩm Ngân Tinh.

“Ồ, cô Thẩm xinh đẹp, thật là lạ quá sao trong số này lại không có một người nào vì cô mà ra giá thế? Vừa rồi không phải cả sảnh tiệc phải ngạc nhiên vì cô sao!”
Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh thờ ơ, như thể không hề nghe thấy gì.

Bị làm lơ, Lâm Quỳnh Anh cắn chặt răng, nói tiếp: “Cho nên mới nói đôi mắt mọi người đều là sáng như sao! Cô thật sự là nên ngẫm nghĩ lại bản thân mình rồi! Tại sao đi đến đâu cũng đều khiến cho người ta không muốn nhìn tới như vậy!”
Thẩm Ngân Tinh nghe vậy, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Quỳnh Anh, vẻ mặt lãnh đạm đầy mỉa mai mà nói: “Đều là con gái như nhau, vốn dĩ Thẩm Tư Duệ đã là một ngôi sao, nhưng cô vẫn phải nỗ lực để cho cô ta tỏa sáng, Lâm Quỳnh Anh, cô có từng nghĩ tới, tại sao cho tới bây giờ chính mình vẫn chưa có một người đàn ông nào không? Cô như vậy có tư cách gì lại đây nói móc tôi?”
Bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt Lâm Quỳnh Anh đột nhiên tái nhợt.

“Cô… Thẩm Ngân Tinh, cô đừng hòng châm ngòi ly gián ở đây! Hiện tại tôi không có bạn trai, đó là bởi vì tôi muốn tìm được người đàn ông ưu tú nhất! Không phải người đàn ông nào cũng có thể tùy tiện lọt vào mắt tôi!”
Thẩm Ngân Tinh cong môi, không nói gì
“Chín mươi vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
Sảnh tiệc đã bắt đầu náo động lên.

Tuy rằng chín mươi vạn đối với những người ở đây không tính là gì hết, nhưng chỉ vì một màn khiêu vũ thôi thì không cần thiết phải như thế.

Sau khi có người hô chín mươi vạn, trong lúc nhất thời không còn người nào ra giá cao hơn!
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu cũng cầm micro bắt đầu lên tiếng.

“Còn có vị tiên sinh nào muốn tiếp tục ra giá nữa hay không? Nếu như không có…”
“Anh Vũ…”
Thẩm Tư Duệ gấp gáp muốn chết, nhưng Tô Vũ đến bây giờ vẫn chưa nói lời nào.


Xem ra tối ngày hôm nay dường như chín mươi vạn đã đến cực hạn, nếu Tô Vũ vẫn không lên tiếng thì lần sắp xếp này của Quỳnh Anh có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tô Vũ nhìn vẻ ủ rũ trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Tư Duệ, cô ta nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn anh ta, một đôi mắt xinh đẹp như có sương mai, hàm răng cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi tay lo lắng đan vào nhau, khuôn mặt yếu ớt nhìn anh ta.

Dáng vẻ chịu đựng kia làm lòng Tô Vũ không thể chịu được mà đau lòng.

“Một trăm vạn cho… Thẩm Tư Duệ.”
Giọng nói của Tô Vũ vang lên trong toàn bộ sảnh tiệc, đặc biệt vang dội.

Trái tim Thẩm Tư Duệ cuối cùng cũng được hạ xuống, khuôn mặt căng thẳng bỗng nhiên được buông lỏng, cuối cùng cô ta cũng mỉm cười.

Tô Vũ thân là vị hôn phu của Thẩm Ngân Tinh, ngay lúc này chẳng những không cứu cô, mà còn quay đầu ra giá khiêu vũ cả trăm vạn cho em gái cô!
Thẩm Tư Duệ mỉm cười và quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, một sự đắc ý lóe lên sâu trong đôi mắt của cô ta.

“Trời ơi, một trăm vạn cho một điệu nhảy duy nhất!”
“Tư Duệ, cô thật là may mắn, hôm nay tất cả đàn ông đều vì cô mà điên cuồng!”
“Đúng vậy, hơn nữa là Tô Vũ, người đàn ông đáng chú ý nhất trong bữa tiệc chiêu đãi của đêm nay thật là ngưỡng mộ quá! Tư Duệ, cô thật là người tốt số, số trời đã an bài!”

“Ha ha, nhìn người kia xem, thật sự là xấu hổ muốn chết.”
Có nhiều ánh mắt thương cảm xen lẫn khinh thường nhìn qua Thẩm Ngân Tinh.

Thẩm Ngân Tinh không thể ngờ lại trở thành trò cười lớn nhất của buổi tối ngày hôm nay!
Mà người đẩy cô xuống hố sâu kia lại chính là Tô Vũ…
“Còn có quý ông nào mong muốn được tiếp tục ra giá nữa không ạ? Nếu như không có, một trăm vạn sẽ mở màn khiêu vũ khai mạc cho buổi tiệc của chúng ta đêm hôm nay và điệu khiêu vũ này sẽ thuộc về tiểu thư Thẩm Tư Duệ và quý ông một trăm vạn của chúng ta!”
Sảnh tiệc yên lặng một lúc, mọi người đang suy nghĩ ra giá.

Thấy vậy người dẫn chương trình nói tiếp: “Được rồi, vì không có ai tiếp tục ra giá, như nên tôi tuyên bố…”
“Mười ngàn vạn.”1
Một giọng nói trầm ấm từ ngoài cửa vọng vào, kèm theo không khí lạnh như bạc, không nhanh cũng không chậm...1.