Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 137: 137





Vẻ mặt cũng như thái độ của Khương Huệ Vân đều bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn nhưng giữa hai đầu lông mày của Thẩm Ngân Tinh lại không nhịn được mà giật giật.

“Cô cả nhà họ Thẩm? Đúng là…trăm nghe không bằng một thấy!”
Đinh Tuấn ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười, chủ động giới thiệu.

Dĩ nhiên anh ta biết tin đồn về cô cả nhà họ Thẩm nhưng không ngờ đó lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng khẽ híp lại, Đinh Tuấn trắng trợn đánh giá Thẩm Ngân Tinh trước mắt.

Đẹp!
Thật sự rất đẹp!
Nhất là khí chất sạch sẽ và thoải mái vô cùng độc đáo trên người cô, hoàn toàn không phải là thứ mà bất kỳ người phụ nữ nào có thể bắt chước được.


Khí chất cao quý chỉ nhìn được mà không có được thật sự rất khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Khương Huệ Vân ở bên cạnh đã thấy được toàn bộ cảm xúc trong mắt Đinh Tuấn, con ngươi lóe lên ý cười.

Thế nhưng Thẩm Ngân Tinh chỉ đứng yên, mãi vẫn không nói chuyện, sắc mặt của Khương Huệ Vân dần dần trầm xuống.

“Ngân Tinh! Cậu Đinh đang nói chuyện với cháu, cháu không nghe thấy à?”
Bà cụ nhỏ giọng trách mắng Thẩm Ngân Tinh vô cùng nặng nề, đôi mắt khôn khéo nhìn cô đầy cảnh cáo.

Đột nhiên ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh phóng về phía Khương Huệ Vân.

Vẻ mặt kia lại khiến bà cụ cảm thấy rùng mình.

Đinh Tuấn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo và lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh, vẻ lạnh lẽo chợt hiện trên khuôn mặt cô càng khiến anh ta cảm thấy hứng thú hơn.

“Ôi, tổng giám đốc Khương, đừng nghiêm khắc như thế!”
Khương Huệ Vân giật giật khóe môi hơi cứng đờ: "Khiến cậu Đinh chê cười rồi, tính tình của cháu gái tôi thật sự rất có vấn đề!”
“Sao lại vậy chứ, như này mới thể hiện được sự độc đáo của cô Thẩm.”
Khương Huệ Vân mỉm cười, sau đó hơi nghiêng đầu, Thẩm Ngân Tinh đã được Hứa Thanh Vy kéo sang một bên.

Ánh mắt Đinh Tuấn vẫn nhìn theo bóng lưng cô, trên khuôn mặt nho nhã hiện vẻ độc ác và phóng túng không thuộc về anh ta.



Thẩm Tư Duệ hỏi người phục vụ mới tìm thấy Tô Vũ trên sân thượng ở hành lang.

Cô ta nhẹ nhàng đi tới sau lưng Tô Vũ, vươn hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò của anh ta, sau đó dán cả người vào lưng Tô Vũ.

“Anh Vũ!”
Tô Vũ nhíu mày, nhìn xuống đôi tay đột nhiên xuất hiện trên eo mình, sau đó mím môi, chậm rãi xoay người.

"Sao anh lại đợi ở đây, không lạnh à?"
Thẩm Tư Duệ cẩn thận hỏi anh ta nhưng lại không nghe được câu trả lời.

"Anh Vũ, anh có yêu em không?"
Thẩm Tư Duệ cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa.

Đôi mắt đầy vẻ xoắn xuýt của Tô Vũ hơi ngẩn ra, anh ta không ngờ Thẩm Tư Duệ lại hỏi mình đột ngột như vậy.

"Anh biết không? Em thật sự rất không có cảm giác an toàn! Em biết rõ anh có hôn ước với chị gái nhưng vẫn không thể cưỡng lại mà yêu anh! Em luôn cố gắng hoàn thành mọi việc một cách tốt nhất để tất cả mọi người đều cảm thấy em là người có tư cách ở bên cạnh anh nhất!
Em cứ nghĩ tối nay chính là lúc để chứng minh tất cả những điều này nhưng không ngờ chị ấy lại xuất hiện trong bữa tiệc với dáng vẻ kiêu sa và xinh đẹp như vậy! Mọi người đều bị chị ấy mê hoặc, bao gồm cả anh! Anh Vũ! Anh có biết tối nay, ánh mắt anh nhìn chị ấy như thế nào không? Mỗi ánh mắt đều như một nhát dao cứa vào tim em! Em mặc kệ mọi thứ chỉ vì muốn ở cạnh anh, em không muốn sẽ dễ dàng đánh mất anh một lần nữa nhưng anh à, em sợ, em thực sự rất sợ...!”

Thẩm Tư Duệ nói xong, nước mắt rơi xuống từng giọt giống như những viên ngọc.1
Không hề bất ngờ, Tô Vũ lại cảm thấy xót xa.1
Vừa rồi trong bữa tiệc, cho dù phải chịu uất ức lớn như thế, Thẩm Tư Duệ cũng không rơi một giọt nước mắt nào vậy mà bây giờ, lúc bốn bề vắng lặng, cô ta lại khóc đến đau lòng và tủi thân như vậy!1
Từng lời nói rơi vào trong lòng Tô Vũ khiến anh ta cảm thấy đau khổ, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Tô Vũ không thể phủ nhận những gì Thẩm Tư Duệ vừa nói, anh ta thừa nhận tối nay mình thực sự đã bị Thẩm Ngân Tinh mê hoặc.

Tô Vũ đưa tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Tư Duệ, sau đó thở dài: "Đừng khóc! Lớp trang điểm trôi hết rồi, không đẹp đâu!”
Thẩm Tư Duệ cắn môi lắc đầu: “Không đẹp từ lâu rồi! Tối nay...!tối nay đã mất hết thể diện, ngay cả anh cũng không giữ được thì em còn đẹp để làm gì?”
“Vớ vẩn, anh nói không cần em khi nào?” Tô Vũ bất đắc dĩ nói nhưng giọng điệu lại tràn đầy cưng chiều.

Thẩm Tư Duệ tiến lên, cánh tay mảnh khảnh và mềm mại vòng qua cổ Tô Vũ một cách thân mật, sau đó cơ thể quyến rũ ép sát vào lồng ngực săn chắc, nở nang của anh ta, đôi mắt ngập nước ngước nhìn Tô Vũ, cuối cùng Thẩm Tư Duệ kiễng chân hôn lên môi anh ta..