Anh lập tức mím chặt môi, sau vài giây, mới mặc kệ sự phản kháng của Thẩm Ngân Tinh, mở rộng vòng tay mãnh mẽ ôm cô vào lòng.
“Anh buông em ra!”
Dĩ nhiên là không được rồi.
Bạc Hàn Xuyên không nói chuyện, mặc kệ cô phản kháng, cánh tay thon dài từ từ dùng sức siết chặt lấy cô.
Sau khi người phụ nữ giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng chịu dừng lại, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, cảm nhận vật mềm mại trong lòng dừng lại, Bạc Hàn Xuyên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giongj nói hơi khàn khàn, dễ nghe vang lên.
“Thật sự xin lỗi.”
Tay của anh đặt phía sau gáy của cô, mặt của Thẩm Ngân Tinh vùi trong lòng của anh, vì động tác giãy giụa hồi nãy mà khẽ thở gấp.
Cô không nhìn thấy mặt của anh, cũng không nhìn rõ biểu cảm hiện giờ của anh.
Nhưng lại có thể nghe ra giọng nói dịu dàng trầm ấm cẩn thận của anh.
Thẩm Ngân Tinh yên lặng một lúc lâu, hơi thở mới dần ổn định, sau khi hơi thở bình ổn, cô liền đưa tay đẩy anh ra.
Đôi mắt đen của Bạc Hàn Xuyên nhìn cô không dời, cánh tay vẫn ôm eo cô như cũ, giam cô trong ngực mình, bất cứ lúc nào cũng có thể động, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Thẩm Ngân Tinh ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt nhàn nhạt, đôi mắt trong veo, khẽ dâng lên những gợn sóng nhàn nhạt.
“Em nói rồi, em và Thanh Vy chỉ là bạn tốt của nhau, hôm nay cậu ấy cũng chỉ là nhất thời nổi hứng...”
Cô nói xong, nhìn thấy người đàn ông bất động, biết anh không hề nghe vào tai.
Thẩm Ngân Tinh hơi tức giận: “Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Nhìn em có chỗ nào giống đồng tính không? Nếu em đúng là như vậy thì em có thể đồng ý ở bên anh sao? Còn có thể để anh hôn em hai lần sao?”
Lông mày của Bạc Hàn Xuyên cuối cùng cũng nhúc nhích, dùng sức giữ lấy cô, kéo Thẩm Ngân Tinh vào ngực mình.
“Anh đang nghĩ gì hả?”
Đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, ngón tay nâng lấy cằm cô lên, làm cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Giọng nói trầm ấm hơi khàn: “Em nói anh đang nghĩ gì? Hửm?”
Thẩm Ngân Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, giọng nói lạnh nhạt: “Anh ghen như vậy là hết sức vô lý.”
“Ghen?” Bạc Hàn Xuyên hơi dừng lại, sau đó nhếch môi, anh nhẹ nhàng xoa xoa bờ môi mềm mại của Thẩm Ngân Tinh: “Đúng vậy, em nói đúng, anh đang ghen. cho nên sau này em phải giữ khoảng cách với cô ta, anh không thích cô ta...”
“Hiện tại ngay cả phụ nữ anh cũng ghen sao!” Thẩm Ngân Tinh trừng mắt với anh, rốt cuộc anh có biết trọng điểm là ở đâu không?
Đôi môi ấm áp của Bạc Hàn Xuyên chậm rãi áp xuống giữa mũi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Một người phụ nữ tuyên bố muốn gả cho em, nửa đêm còn gửi cho em loại phim này. Em kêu anh không quan tâm sao? Hay là nói ... Chờ em từ từ bị thay đổi, đột nhiên có một ngày đứng trước mặt anh nói em thay đổi khuynh hướng tình dục rồi, yêu cô ta, anh mới đủ tư cách ghen sao? Hửm?”
“...”
Thẩm Ngân Tinh nghẹn lời, nếu nói như vậy thì ...
Đáy mắt của Bạc Hàn Xuyên mang theo ý cười nhàn nhạt, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên gương mặt thanh tú mịn màng của cô: “Nào, nói cho anh biết, xem bộ phim lúc nãy, em có cảm tưởng gì?”
Thẩm Ngân Tinh xấu hổ.
Cảm tưởng?
Cảm tưởng của cô quan trọng ra sao, ai cũng muốn nghe cảm tưởng của cô?
“Không... không có cảm tưởng gì...” Cô bị anh cọ hơi ngứa, khẽ nghiêng mặt tránh đi.
“Hửm? Hay là anh nên hỏi như vầy ...” Bạc Hàn Xuyên chau mày, kéo mặt cô lại, hôn lên khóe môi cô, giọng nói nhẹ nhàng mang theo mị hoặc và nghiền ngẫm.
“Lúc nãy xem lâu như vậy rồi, cơ thể ... có cảm giác sao?”