Lúc này bà ta mới rụt cổ lại, nhớ ra rằng, người phụ nữ kia đến bây giờ vẫn luôn là cấm kị của nhà họ Thẩm.
"Bụp." một cái, sau lưng truyền đến tiếng vang lớn.
Dương Lan Hương quay người, liền nhìn thấy mặt Khương Huệ Vân trầm xuống, đặt mạnh ly sữa bò lên bàn.
"Sữa bò này với mọi khi có gì khác nhau đâu? Cô bớt gây sự cho tôi!"
"Mẹ, là vấn đề của con, con quên miệng mình còn bị thương. Dì Triệu, xin lỗi, liên lụy đến dì rồi."
Thẩm Tư Duệ vội vàng đứng dậy kéo Dương Lan Hương về chỗ của mình: "Đi ăn sáng thôi."
Khúc nhạc đệm ấy cứ thế trôi qua, cuối cùng Thẩm Tư Duệ vẫn không ăn bữa sáng.
Bởi vì không liên lạc được với Tô Vũ, hiện tại Thẩm Tư Duệ cũng không có khẩu vị, chào hỏi mọi người một tiếng liền lên lầu.
..
Ngày hôm sau, lúc Bạc Hàn Xuyên đến, Thẩm Ngân Tinh đã làm xong bữa sáng đứng cửa chờ anh.
Bạc Hàn Xuyên kín đáo giật giật lông mày, thái độ thường thường ăn sáng.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau bước xuống lầu.
"Tại sao lúc nào anh cũng lái xe vậy? Trợ lý Du nghỉ việc rồi sao?"
"Anh thích."
"Ừm...?" Hiển nhiên Thẩm Ngân Tinh không theo kịp tiết tấu suy nghĩ của Bạc Hàn Xuyên.
"Anh thích tự mình lái xe đưa em đi làm. Không cần người khác."
Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng mím môi, vô số lần mặc niệm mình EQ quá thấp.
Công xứng đáng nhanh như vậy đã thua trong tay Bạc Hàn Xuyên.
Xe rời khỏi Đế Hào Hoa Đình.
Thẩm Ngân Tinh ngồi ghế lái phụ nghịch điện thoại di động, Bạc Hàn Xuyên liếc nhìn qua, cô đang xem tấm hình hôm qua đăng trên vòng bạn bè.
Chính là bức ảnh hai người phụ nữ dựa sát vai nhau kia.
"Em với cô ấy rất thân à?" Bạc Hàn Xuyên trầm giọng hỏi, giọng điệu quyến rũ khó cưỡng.
Thẩm Ngân Tinh nghiêng đầu nhìn anh rồi lặng lẽ cất điện thoại đi.
"Đúng vậy, từ lúc đi học tụi em đã quen nhau, đến tận bây giờ, chỉ có cô ấy không rời bỏ em, nói cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời em cũng không quá."
Bạc Hàn Xuyên yên lặng một hồi lâu.
Thật lâu sau, anh mới mở miệng:
"Tám giờ tối nay, anh đã đặt chỗ ở câu lạc bộ giải trí Bích Hoàng."
Thẩm Ngân Tinh dừng một giây, ánh mắt tựa hồ đang suy nghĩ Bạc Hàn Xuyên đang nói về việc gì.
"...Được."
Cuối cùng Mạc Hàn Xuyên cũng nhếch môi cười, đôi mắt đen như ngọc lóe lên chút ánh sáng khó hiểu.
Người quan trọng nhất trong đời...
"Ừm đúng rồi, hôm nay em không đi Tri Tẩm, anh chở em đến Tinh Thần Quốc Tế đi." Thấy phía trước đã là ngã tư, Thẩm Ngân Tinh đột nhiên mở miệng nói.
Tinh Thần Quốc Tế?
Anh vẫn nhớ, lần trước cô từng nhắc qua, đó là công ty mẹ cô để lại cho cô quản lý.
"Tại sao đột nhiên đi đến đó?"
"À, gần đây bên đó rất bận, trong công ty mới đón một vị đại Phật tới, phải hầu hạ người đó thật tốt!"
"Hầu hạ?"
Người phụ nữ của anh, còn phải đi hầu hạ người khác?
Thẩm Ngân Tinh thở dài: "Đúng vậy, ai bảo bên em cần người ta chứ?"
"Em muốn gì có thể nói với anh, chỉ cần em muốn anh đều có thể cho em."
Thẩm Ngân Tinh cười cười: "Không cần. Em có thể tự làm được, đừng làm em quá phụ thuộc vào anh, nếu không..."
Lời nói đột nhiên ngừng lại, sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh hơi cứng ngắc.
Nói hơi lố rồi...
Bạc Hàn Xuyên nheo mắt lại, đôi mắt trắng đen trắng rõ ràng lúc này sâu khó lường, anh đã nhận ra sự khác thường trong lời nói của cô.
Huống gì, lời nói của Thẩm Ngân Tinh rõ ràng như vậy.